Dễ Thương Cũng Sai Sao


Lạc Đường dù không được ăn kem, nhưng đã được đền bù bằng hai con hổ bông nên không buồn tủi gì lắm.
Ngược lại là Lưu Chí Tinh, phải một lúc ăn cả hai cây kem khác vị, mặt trời đang xuống thì trở nên đau bụng dữ dội đến mặt tái mét.
Nguyễn Quân Dao nhìn con trai nhốt bản thân trong nhà vệ sinh nửa giờ cũng khó kìm nén mà hỏi:
"Nói mẹ nghe đi, con đã ăn cái gì để phải đi thế này hả?"
Lưu Chí Tinh một lòng khó nói, chỉ có thể lựa lời lặp lại:"Con đã nói mẹ ban nãy, là do ăn nhầm đồ ăn rơi xuống đất."
"Con tưởng mẹ tin hả? Một đứa ưa sạch sẽ như con lại có thể lụm đồ dưới đất ăn?"
Lưu Chí Tinh:"...."
"Hay là..." Nguyễn Quân Dao sắc bén đoán mò "Chẳng lẽ món ăn đó là do nhỏ nào con thích đưa cho con mà con làm rớt hả?"
Cô nói xong còn tự kinh hãi:"Bé Tinh, con chỉ mới năm tuổi thôi đó, còn chưa biết đời có những gì đâu mà đã có bạn gái hả?"
Cậu bất lực phản bác:"Mẹ đừng nghĩ nhiều."
Cậu chỉ muốn mình nhanh chóng giải quyết rồi đi ra khỏi cái nhà vệ sinh này, mùi của những cục nâu vàng đã ám ảnh cậu quá rồi.
"Cô ơi...."
Lạc Đường ló đầu ra khỏi góc tường bên kia, rụt rè nhìn người phụ nữ kiêu hãnh đang luyên thuyên trước cánh cửa, đứng một lúc mới dám gọi lên.
Nguyễn Quân Dao bất ngờ khi gặp Lạc Đường ở đây, nhưng điều đó không ngăn cản cô chạy đến ôm đứa bé và nựng má một phen.
"Bé Đường nha, con qua nhà cô lúc nào vậy?"
Lạc Đường hít mũi:"Cửa nhà không đóng nên con đi vô luôn ạ."

Lúc này cô mới sững sờ.
Ban nãy Lưu Chí Tinh vì quá đau bụng mà chạy vào nhà còn không kịp đóng cửa lớn, bản thân cô cũng hốt hoảng đi theo con trai nên quên mất cánh cửa mở toang này.
Giả sử nếu người vào đây không phải bé Đường mà là một người nào khác, có phải cô cũng bị thủ tiêu rồi không?
Dù cho đây là khu dân cư cao cấp đi nữa, cũng không thể chủ quan nha.
Lạc Đường ngước mắt chăm chú nhìn cô, sau đó còn cười tươi khoe:
"Mẹ dạy con đi vào nhà là phải đóng cửa, nên con đã đóng cửa giúp cô luôn đó.

Nhưng chốt cửa quá cao, không thể với."
"Còn nữa nha, ban nãy mẹ con lại đột ngột đi nữa, ba con bảo con là qua nhà cô ngủ tạm một bữa, ngày mai ba mẹ sẽ về, rồi đi theo mẹ luôn."
Bé vừa nói vừa giơ hai cánh tay diễn tả vô cùng chân thật, còn chu miệng trông rất đáng yêu.
"Ôi chao bé Đường ơi, con dễ thương quá ~ "
Bạn của cô đã sinh ra một thiên thần gì thế này!
Lưu Chí Tinh vất vả lắm mới giải quyết được vấn đề của mình, tâm nhẹ nhõm mới nhận ra giọng của mẹ mình đã khác đi, còn nghe thêm chất giọng non nớt êm tai quen thuộc thì đứng hình.
Cánh tay lặng lẽ mở cửa.

Quả nhiên, bên ngoài là cục bột nhỏ và mẹ của mình vui vẻ tám chuyện.
"Cục bột nhỏ, em làm gì-"
Cậu vội ngậm miệng.

Nhưng bé con đã nghe được còn quay đầu với ánh mắt ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ cậu lại gọi cái biệt danh đó.
Nhưng đã qua vài ngày, sự tức giận trong bé đã sớm biến mất, bé chỉ chu miệng thắc mắc:"Anh thích cái tên đó hả?"
Bé liền kiêu ngạo:"Nếu anh thích như vậy, em sẽ cho anh gọi.

Anh là người đầu tiên đó."
Lưu Chí Tinh khẽ gật với hai má hồng nhạt, ngược lại Nguyễn Quân Dao bên cạnh lại khá tò mò, cô nhai đi nhai lại biệt danh vài lần trong miệng rồi tự nhiên thích thú.
"Cục bột nhỏ...Cục bột nhỏ nha..."
"Phì...Bé Tinh à, con đặt biệt danh gì thế này, đáng yêu quá."
"Mẹ cũng muốn đặt cho bé Đường một biệt danh..."
Lưu Chí Tinh cầm tay bé nhét vài viên kẹo sữa, như muốn chuộc lỗi, nghe mẹ nói thì giật giật mí mắt:"Mẹ đừng xem biệt danh là thứ muốn đặt là đặt chứ."
Mặc dù cậu cũng đặt rất nhiều tên khác nhau cho bé con, nhưng chỉ ở trong lòng thôi.

Lạc Đường nhìn cô, nhưng không có biểu hiện gì là chán ghét, có vẻ bé đã chấp nhận cái tên mà bé cho là vô cùng yếu ớt rồi.
Đứng nói chuyện trước cửa nhà vệ sinh có vẻ không hay lắm, cả ba liền di dời lên nhà trước.

Trùng hợp gặp Lưu Thiệu Huy vừa về, thế là Nguyễn Quân Dao phải vào bếp làm cơm tối.
Kêu một lần sẽ quen miệng, cứ hễ gọi bé Lưu Chí Tinh lại nói "Cục bột nhỏ", như rằng đó mới là tên thật của bé.
Có cơm tối, Lưu Chí Tinh vui vẻ cầm tay Lạc Đường lắc lắc:"Cục bột nhỏ, tối nay mẹ anh nấu gà chiên đó."
Lạc Đường gật đầu, hai mắt sáng lên khúc khích:"Gà chiên!"
Lưu Thiệu Huy nhướn mày nhìn con trai:"Không bị giận nữa hả?"
Lưu Chí Tinh kiêu ngạo hất cằm tỏ ý khoe khoang:"Em ấy đã cho con gọi tên đó rồi."
"Nói đi, con mua chuộc bé con đúng không?"
"Ba nói gì đó, là hai bên tự nguyện nha."
Cục bột nhỏ...!Lưu Thiệu Huy lặp lại biệt danh rồi cong môi, biệt danh cũng thuận miệng đó chứ.
Những ngày sau đó, cứ cách vài ngày Tô Dương Khiết và Lạc Anh Kiệt cứ phải bay sang thành phố khác, một hai ngày thì quay lại để chăm sóc con trai, lâu dần ngôi nhà Lưu Chí Tinh đã trở thành ngôi nhà thứ hai của Lạc Đường, ba mẹ Lưu Chí Tinh biến thành ba mẹ nuôi của bé.
Cái biệt danh 'cục bột nhỏ' kia, vì gọi quá nhiều dẫn đến tai của phụ huynh, qua một tháng, nó chính thức trở thành tên ở nhà của bé ốm yếu.
Đã gần hết năm học, những bé con vẫn chưa biết chia xa là gì, mỗi ngày đều vui vẻ chơi đùa với nhau.
Nhà trường quyết định tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho toàn bộ học sinh, coi như là tạm biệt các em lớp lá.
Lưu Chí Tinh biết mình sắp phải xa trường, mà trường cũng không gắn kết với cậu lắm, thứ cậu không nỡ chính là cục bột nhỏ kia vẫn ở lại trường một năm nữa.
Giờ xuống sân chơi, cậu ngồi trên ghế đá bên sân, nhìn sang bé con đang nhai kẹo vui tươi bên cạnh, không nhịn được mà xoa đầu bé thở dài:
"Sao em lại ở lại đây một năm chứ..."
Lạc Đường:"?"
"Sao anh không được ở đây thêm một năm giống em?"

Lạc Đường bô bô:"Vậy thì anh ở lại đây một năm?"
"....Em không hiểu đâu."
Lại một tiếng thở dài vang lên.
Lạc Đường đương nhiên không hiểu, bé chỉ thắc mắc tại sao anh trai mấy ngày nay lại không vui như vậy.
Mà anh trai không vui, bé cũng không vui.
"Cho, anh kẹo nè, không bùn nữa."
Bé duỗi tay, đưa cậu một hộp kẹo dẻo cùng các món bánh ăn vặt linh tinh khác, còn bắt chước nhón chân xoa đầu cậu an ủi:"Mẹ em, nói chiện gì rồi cũng sẽ qua, thôi."
Giọng nói non nớt không rành mạch, nhả chữ chưa chính xác, nhưng mỗi từ đều thể một tấm lòng chân thành rộng lớn.
Giáo viên đã tranh thủ giờ xuống sân này bày biện các món ăn nhẹ đẹp mắt, còn kéo dài thời gian nô đùa, đưa hết các lớp khác xuống sân, quyết định chiều nay chỉ cho các bé ăn uống và vui chơi rồi ra về.
Lạc Đường sáng mắt kéo góc áo cậu:"Anh ơi, đồ ăn!"
Bé lạch bạch đi trước để tập trung vào hàng, Lưu Chí Tinh thì vẫn thẫn thờ trên ghế đá.
Đến khi cô giáo gọi tên, cậu mới chậm chạp rời ghế đi xếp hàng.

Đưa tay khẽ xoa mái tóc được chải cẩn thận đã rối tung vì động tác xoa đầu lung tung của bé, cậu khịt mũi nhớ lại, hình như ông nội nói gia phả nhà mình rất nhiều tiền, dùng mấy đời cũng không hết.
Cậu nghe nói lên tiểu học sẽ không thể gặp nhau mỗi ngày được nữa.
Hay là nói ông nội cho cục bột nhỏ nghỉ học ở nhà nhỉ, vậy là mỗi ngày cậu có thể gặp bé con rồi, có gì cậu nuôi bé cũng được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận