" Vậy thì anh đi chết đi, tôi sẽ ăn mừng mở tiệc 7 ngày 7 đêm, mời tất cả mọi người trên thế giới nâng ly chúc mừng, cái ngày anh được Hắc Bạch Vô Thường dẫn xuống địa ngục."
Cô nói những lời cay nghiệt, không một chút do dự, như một sực bức bối đã kìm nén nãy giờ.
" Em muốn tôi chết đến vậy ư?"
" Anh có bị điếc không? Những lời vừa rồi là gió thôi qua tai anh sao?
" Nãy là tiếng mèo hoang kêu, tôi không nghe thấy."
" Anh đừng có trơ trẽn như vậy? Mau buông tôi ra, đừng khống chế cuộc sống của tôi nữa."
Cô tức giận, những móng tay cào thật mạnh vào mu bàn tay của anh, trầy ra vài lớp da rớm máu, nhưng anh cũng không mấy quan tâm, thứ anh muốn bây giờ chính là ép cô về cho bằng được.
Khi anh chuẩn bị đưa cô đi, thì từ phía sau một con dao sắc bén kề lên vai anh, lưỡi dao cửa sát cổ, cứ như chỉ cần hơi cử động là sẽ chết ngay tức khắc, anh cảm nhận rõ sát khí bốc ra ngùn ngụt sau lưng anh.
" Thả tiểu thư nhà tôi xuống."
Liliana đã quay lại, ánh mắt lạnh đến mức làm người ta cũng phải lạnh cả sống lưng, nhìn chăm chăm vào anh, như muốn giết chết anh bây giờ.
Mãn Mãn vui mừng, trong mắt lộ ta tia hi vọng, gọi tên " Liliana, cô quay lại rồi."
Cố Minh Thiên không một chút nao núng, vẫn đứng vững, mặt lạnh đi thêm mấy phần, không một chút sợ hãi mà cười khẩy đáp lại " Quả nhiên là nuôi ong tay áo, ai là tiểu thư nhà các ngươi, cô ấy là vợ tôi."
Ánh mắt anh bất chợt trở nên đáng sợ, anh không cho phép bất kỳ ai đưa cô và con đi, rời khỏi anh thêm một lần nữa.
Liliana tay vẫn siết chặt con dao, từ từ tiến sát đến sau lưng anh, chỉ cách vài milimet, tránh người xung quanh nghi ngờ, làm lớn chuyện.
Ghét sát miệng vào tai anh, hạ giọng nhưng cũng rất lạnh lùng.
" Cố Tổng không lẽ...!muốn công khai đối đầu với Tô gia sao?"
Anh nhướng mày khi nhắc đến Tô gia, càng khó hiểu hơn là đáp lại: " Ngươi là người của Tô gia? Mãn Mãn liên quan gì đến các ngươi."
" Đó là nhị tiểu thư nhà chúng tôi.
Tô, Tiểu, Mãn."
Lòng anh như một cơn trấn động, anh không tin vào những điều mình vừa nghe thấy, sự khó hiểu, những câu hỏi liên tục hiện lên trong đầu " Nhị tiểu thư nhà họ Tô không phải là Tô Nhạc sao? Tại sao lại là Tô Tiểu Mãn? Trần Mãn Mãn? Tô Tiểu Mãn?"
Một giọng nói lanh lảnh bất chợt vang lên, kéo anh và liliana về thực tại.
" Hây! làm gì đứng ở đây hết với nhau vậy? Mua vàng mã không?"
Viêm Nghị đứng từ xa quan sát, thấy tình hình có gì đó không ôn, liền giả bộ đi đến khoác vai liliana như chào hỏi người quen, bất chợt nhìn thấy con dao kề trên cổ anh, rồi bắt gặp cặp mắt của Liliana đang liếc xéo anh thì giật thót mình, trán vả cả mồ hôi, cánh tay khoác trên vai Liliana không tự chủ mà run rẩy, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, vui vẻ nói tiếp:
" Có gì mình từ từ về nhà nói...!Đây là ở ngoài đường đấy."
" Ở ngoài thì sao? Dám động đến tiểu thư, thì để cái mạng lại."
Câu trả lời đầy lạnh lùng, cùng kèm theo đó là cú hất tay của Liliana làm Viêm Nghị mất đà xém tý nữa thì ngã úp mặt xuống đường.
Nhân lúc Liliana sơ hở, anh vội ôm cô tránh khỏi lưỡi dao tử thần, mà không quên nói vọng lại " Mày chặn cô ta lại."
" Hả?" Viêm Nghị vẻ mặt ngơ ngác, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt đầy sát khí như muốn giết người nữa, thì Viêm Nghị không quan tâm, vì người bạn thân chí cốt, hắn bỏ hết lòng tự trọng, lao đến ôm lấy chân Liliana mà khóc than vãn, bù la bù loa lên:
" Vợ ơi! Anh xin lỗi mà, em đừng đi, đừng bỏ lại anh, đừng rời bỏ con của chúng ta, chúng chỉ mới lọt lòng 2 tháng, mà em lỡ bỏ đi với người đàn ông khác sao? Tuy nhà mình nghèo bán vàng mã, nhưng anh vẫn cố gắng để chăm lo cho mẹ con em mà."
" Buông ra." Liliana mặt vô cảm, tức giận đáp lại.
Viêm Nghị lại càng khóc to hơn, cứ như một người chồng đang van xin vợ mình vậy, những đám đông hiếu kỳ bu lại, không ngừng bàn tán xì xầm, chỉ trỏ cả hai " Trời ơi! Sao lại có loại phụ nữ ác độc như vậy? con bé mới lọt lòng hai tháng mà bỏ đi theo trai."
" Phải đấy,! Cùng là phụ nữ, tôi cũng ngại giùm, đúng là mất mặt chị em chúng ta."
Những lời bàn tán không ngừng vang lên, diễn xuất của Viêm Nghị đúng là chuyên nghiệp, không đi làm diễn viên thì quả thật đáng tiếc.
Liliana nghe những lời này, không thể bình tĩnh nổi nữa, ánh mắt trở nên lạnh tanh, không một chút cảm xúc, trực tiếp cúi người xuống, kề dao vào cổ Viêm Nghị, giọng nói đe doạ, đáng sợ " Không buông, ta cắt cổ họng của ngươi."
Viêm Nghị nuốt nước bọt " ực" một cái, liếc mắt xuống con dao như đang âu yếm cổ mình, sợ hãi vội buông ngay ra.
Liliana cũng nhanh chóng đuổi theo, để lại phía sau là những lời mắng chửi thậm tệ của những người xung quanh.
Lúc này, cô bị anh ôm đi nghênh ngang trên đường, mồ hôi đổ đầy trên trán.
" Anh mau buông tôi ra, anh không nghe thấy gì sao?"
Liên tục là những cú đánh lên ngực anh, nhưng anh vẫn không mấy quan tâm, trong đầu anh lúc này vẫn còn nghi hoặc về những lời nói của Liliana, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cô như muốn thăm dò.
Anh khẽ nhíu mày " Đừng làm loạn nữa, em không muốn về nhà thì tôi sẽ mua một căn biệt thự khác, chúng ta sẽ cùng nhau sống ở trong đấy, em sinh con, cùng nhau chăm con."
" Ai cần? Anh đừng mơ mộng hão huyền, lúc trước tôi không quyền không thế, nên mới ngoan ngoãn nghe lời anh, bây giờ..."
" Em còn nói nữa, tôi sẽ giam cầm em khiến em vĩnh viễn không thấy được mặt trời đâu?"
Cô nghiến răng đầy tức giận " Nhà họ Tô sẽ không bỏ qua cho anh đâu."
Nhìn vào ánh mắt đầy căm phẫn ấy, anh trạnh lòng, một nỗi buồn thoáng qua đôi mắt lạnh lùng ấy, chợt miệng anh khẽ cong lên nụ cười nham hiểm.
" Không phải nhà họ Tô muốn làm thông gia với nhà họ Cố sao? Em là thích hợp nhất ấy.
Vợ à.!"
Lần này cô như á khẩu, không thể nói lên lời, đơ người ra một lúc, anh tiếp tục nói:
" Hẹn ước của hai nhà, nếu Tô Sam Sam không còn, giả sử em đúng là tiểu thư nhà họ, thì em bắt buộc thay thế chị em, gả cho tôi."
Lời vừa dứt, thì một lời nói nghiêm nghị cất lên: " Tô gia chúng tôi sẽ hủy hẹn ước với Cố gia các người, cháu ngoại của nhà họ Tô không liên quan đến họ Cố nhà cậu."
Giọng nói ấy là của Ông Tô, theo phía sau là hàng chục chiếc xe đen sang trọng, những con người hùng hổ, khí thế ngút trời bước ra, đứng nghiêm hàng chỉnh tề phía sau lưng ông Tô, như đang chờ đợi mệnh lệnh.
Theo sau đó là Liliana cũng bước ra, và chính là người đã báo cho ông Tô.
Mãn Mãn nhìn thấy ông Tô, gương mặt vui vẻ " Ba."
Tiếng " ba" từ miệng cô phát ra, làm anh suy nghĩ càng chắc chắn hơn " Nhà họ Tô chỉ có hai người con Tô Sam Sam đã chết, Trần Mãn Mãn lại là Tô Tiểu Mãn nhị tiểu thư nhà họ, vậy Tô Nhạc hoá ra là còn nuôi à!?"
" Mau thả con bé ra." Ông Tô nghiêm giọng nói.
Anh không sợ, ngược lại còn đáp trả: " Đây là vợ tôi? Tôi đưa cô ấy về, thì có gì là sai?"
" Vậy cậu đã hỏi con bé có muốn hay không chưa?"
" Không muốn...!tôi cũng phải đưa cô ấy về, tôi không cho phép bất kỳ ai đem Mãn Mãn rời xa tôi."
Ông Tô vẫn bình tĩnh, không đáp lại, tác phong của ông là không thích nói nhiều, nói không được thì dùng hành động.
Ông Tô nhẹ nhàng đưa tay lên ra hiệu, đám người phía sau hiểu ý liền tiền về phía trước, bao vậy lấy anh, ánh mắt nhìn chằm chằm như một con hổ đói.
" Tách hai đứa ra, không được làm bị thương Tiểu Mãn và cháu ngoại ta." Giọng ông Tô lạnh lùng ra lệnh.
Cố Minh Thiên tức giận quát lên " Kẻ nào dám ra tay."
Không nhiều lời, người nhà Tô không sợ, trực tiếp lao đến chỗ anh.
Anh nghiến răng, bế chặt cô vào lòng, tư thế chuẩn bị phản kích.
Mãn Mãn có chút lo lắng, cũng không biết là có phải đang lo cho anh hay không " Cố Minh Thiên, anh mau buông tôi ra."
" Em câm miệng lại, cho dù tôi có chết ở đây, cũng sẽ không bao giờ buông mẹ con em.
Trần Mãn Mãn em nghe cho đây, không cần biết em là ai, kẻ nào dám chia rẽ em và tôi.
Tôi sẽ san bằng bọn chúng, kể cả nhà họ Tô."
Đám người liền xông vào, thì bị một cước của anh đá văng ra, xô vào người phía sau ngã ra đất, hết top này đến top khác cứ với một mục đích tách anh và cô ra.
Anh không yếu thế, chống trả đến cùng, dù là đánh nhau, nhưng anh vẫn ôm cô trong lòng, bảo vệ cô một cách an toàn.
Bất chợt một tên trong số đó chơi xấu, định dùng dao đâm anh, nhưng lại về phía Mãn Mãn, cô kinh hãi trợn tròn mắt, anh thấy vậy thì liền nhanh chóng xoay người đỡ con dao đấy.
Một tiếng " Phập"
Cô hoảng hốt, nét mặt tái đi khi anh lấy thân chắn con dao đấy, máu trong miệng anh đột nhiên chảy ra, cô vô cùng khó hiểu, giọng run rẩy muốn nói, nhưng không thể phát ra tiếng " A...Anh...A..."
Cặp mắt trìu xuống nhìn cô, như muốn nói " Tôi không sao! Em đừng lo, trừ khi tôi chết thì đừng hòng ai có thể đem em rời xa tôi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...