Lại thêm một ngày nữa, Mãn Mãn đến cuối cùng cũng có chút động tĩnh, ngón tay cử động, theo đó là đôi mắt nhắm đang khẽ động đậy, như trái na đang từ từ mở mắt.
Nhìn cảnh vật xung quanh lạ lẫm mà lí nhí trong họng " Đây là đâu?"
Cô chống tay, đỡ cơ thể yếu ớt ngồi lên, nheo đôi mắt cứ ngơ ngác, nhìn xung quanh một hồi lâu, chợt nhớ đến vụ tay nạn, đầu đau dữ dội, những hình ảnh về lúc đó bắt đầu hiện lên rõ mồn một, cô nhớ mình bị thương, nhớ đến Cố Minh Thiên, rồi nhớ đến cái thai trong bụng thế nào.
Một đống sự kiện thi nhau ùa vào tâm trí cô, nó khiến đầu óc cô đau đớn không ngừng, hai tay ôm đâu mà hét lên " Dừng lại đi."
Nghe thấy tiếng động, người bên ngoài trực tiếp mở cửa sông vào, vẫn là gương mặt quen thuộc, lạnh như băng của cô hầu gái bí ẩn đấy.
" Tiểu thư, đừng kích động, uống cái này đi.'
Nghe lời, không một chút do dự mà cầm lấy viên thuốc cô hầu gái đưa.
Sau khi uống xong, cô cảm thấy khá hơn, đầu không còn nhức nữa.
Lúc trước ở nhà Cố Minh Thiên, cô không kịp hỏi, cũng không biết danh tính thật sự của cô hầu gái này, sự hoang mang, lạ lẫm, dần hiện lên trong ánh mắt cô.
Nhận ra sự khó hiểu trong Mãn Mãn, cô hầu gái lúc này mới nói ra toàn bộ sự việc, đứng cạnh cô, mặt nghiêm nghị mà nói.
" Tiểu thư, tên của tôi là Liliana, là một vệ sĩ cấp cao được thuê để bảo vệ hai tiểu thư, bước vào nhà họ Cố là để điều tra chứng cứ cấu kết giữa hai gia tộc Cố và Trần."
Mãn Mãn nhướng mày, vẻ mặt đầy khó hiểu nhìn Liliana có chút nghi hoặc, cô lắp bắp hỏi lại: " Cô...!Cô đang nói cái gì vậy? Tôi thật sự không hiểu, tiểu thư gì chứ?"
Liliana vẫn không có phản ứng gì, mặt lạnh như băng tiếp tục nói:
" Đất nước này tồn tại bốn đại gia tộc, đứng đầu là gia tộc họ Cố, thứ hai là Tô gia chúng ta, thứ ba Trần gia, và vị trí cuối cùng là Lục gia.
Cuộc tranh dành, đánh giết ngầm luôn xảy ra, bề ngoài là bốn gia tộc rất đoàn kết.
nhưng bên trong lại đầy rẫy những âm mưu thâm độc để cướp quyền.
Trong đó có Trần gia, gia tộc này muốn trừ khử Tô gia để leo lên vị trí thứ hai bằng cách bắt cóc một trong hai tiểu thư, giết và hoán đổi thân phận."
Nghe đến đây Mãn Mãn có chút ngây người, vẫn chưa hiểu Liliana đang muốn nói cái gì.
Nhìn thấy vẻ mặt đó của cô, Liliana vẫn kiên trì mà kể toàn bộ cho cô nghe, tiếp tục nói:
" Tô gia có hai cô con gái sinh đôi.
Người chị là Tô Sam Sam và người em gái là Tô Tiểu Mãn."
Nghe đến đây, cô sững người đầy nghi ngờ mà nói: " Tô Sam Sam tôi không nói, nhưng tại sao lại là Tô Tiểu Mãn mà không phải là Tô Nhạc?"
Liliana nhíu mày, khuôn mặt lạnh tênh tưởng chừng như không có biểu cảm ấy, lại tỏ ra vô cùng khó chịu khi nhắc đến cái tên " Tô Nhạc."
" Cô ta chỉ là con nuôi được ông bà Tô gia, cưu mang sau khi mất đi đứa con gái thứ hai."
"Con...!Con nuôi sao?"
Mãn Mãn bất ngờ trợn tròn mắt, mắt chữ A mồm chữ O, dường như cô không thể tin vào những gì mình vừa mới nghe được, giọng cô ấp úng " Nếu...nếu nói như vậy...vậy thì Tô Tiểu Mãn các người tìm thấy chưa."
Liliana không do dự mà đáp " Tìm thấy rồi."
Mãn Mãn trong lòng cũng mừng thay cho họ, dù gì cũng đã tìm được con gái mất tích sao bao năm, nhưng lời nói tiếp theo của Liliana làm cô như chết lặng.
" Cô con gái thứ hai đó chính là tiểu thư, Trần Mãn Mãn và cũng là Tô Tiểu Mãn."
" Cô...cô mới nói cái gì?" Đưa đôi mắt đầy hoang mang, không tin, cố chấn tĩnh bản thân mà hỏi lại.
Liliana cũng không ngần ngại mà đáp lại một cách chắc chắn " Ngay từ khi tiểu thư bước chân vào nhà họ Cố, vì vẻ bề ngoài quá giống tiểu thư Tô Sam Sam đã mất, để làm rõ nghi ngờ, tôi đã lén lấy máu của tiểu thư và đem đi xét nghiệm, kết quả trừng khớp đến 99% quan hệ cha con."
Mãn Mãn sốc toàn tập, nhìn kết quả kiểm tra mà liliana đưa cho cô, cầm trên tay là không ngừng run lên rẩy bẩy, để chắc chắn hơn liliana còn đưa một tấm hình cho cô xem.
Nhìn vào nó, nước mắt cô bỗng chảy ra, đó là hình của hai cô gái nhỏ tầm khoảng ba tuổi, nhìn rất giống nhau, cô bật khóc tuôn như mưa, cô nhớ ra rồi, ký ức năm đó bị bắt cóc, toàn bộ khuôn mặt của những kẻ đó cô đều nhớ rõ, hình ảnh cậu con trai năm tuổi ấy hiện lên không ai khác chính là Cố Minh Thiên.
Lòng cô quặn lên, đôi mắt cô trần ngập sự thù hận, ôm tấm hình trong lòng mà đau đớn khóc than cho chính mình và chị gái, cuộc sống cô trở nên thế này tất cả đều do bọn chúng, cô hận, hận muốn băm chúng ra thành trăm mảnh.
" Trần gia, Cố gia, tôi sẽ bắt các người phải trả cái giá cực đắt."
Hai hàm răng nghiến lại đầy tức giận, chính Trần Đình đã giết chết chị gái cô, hắn sẽ phải trả giá, nhà họ Trần năm đó, chính bọn chúng đã bắt cóc cô, nhưng có một yếu tố vô cùng quan trọng mà cô đã quên về anh, chính anh mới là người muốn cứu cô năm đó, cô không nhớ dẫn đến việc anh cũng là kẻ âm mưu trong vụ bắt cóc cô năm đấy.
Lúc này cô mới sực nhớ ra mà hỏi " Con tôi...!Con tôi nó không sao chứ?"
Liliana không che giấu mà đáp lại " Tiểu thư, rất xin lỗi, chỉ có thể cứu được một đứa nhỏ."
" Cứu...cứu được một đứa..." Giọng cô như bị bóp nghẹn.
Cú sốc đến quá đột ngột, trái tim cô như không thể đập, xung quanh bỗng tối sầm lại, rồi ngất đi.
" Tiểu thư, tiểu thư...!người đâu."
Một tháng trôi qua.
Cố Minh Thiên không ngừng tìm kiếm thông tin của cô, nhưng cũng không có một chút tin tức nào về cô, anh tìm đến quán bar giải sầu, tính tình trở nên nóng nảy, cau gắt.
Tô Nhạc nhân cơ hội tiếp cận anh, nhưng lần nào cũng bị anh mắng cho một trận và doạ giết chết, nhưng ả ta vẫn không bỏ cuộc, còn cố tình mặc lên người bộ quần áo của Mãn Mãn.
" Minh Thiên, anh nhìn này".
Tô Nhạc đi đến khoe chiếc váy mặc của Mãn Mãn.
" Mãn Mãn...!là em sao?" Ban đầu anh còn tưởng là Mãn Mãn, nhưng chợt nhận ra cô không phải cái mùi này, làm tình với Mãn Mãn biết bao lần, đương nhiên anh sẽ không bao giờ quên được mùi hương trên cơ thể cô, cũng chính nó đã khiến anh lưu luyến không thể đừng lại.
Tô Nhạc tưởng chừng sẽ được anh để ý, nào ngờ anh càng hung tính hơn.
" Ai cho phép cô mặc nó, cởi ra." Anh quát lên đầy giận dữ.
Tô Nhạc giật mình, cố nhỏ vài giọt nước mắt, run rẩy một cách đáng thương " Em...!Em...chỉ..."
Còn chưa kịp nói xong, thì đã bị anh lao đến bóp chặt cổ, xách lên khỏi mặt đất, vì có men rượu trong người, nên anh càng không kiểm soát nổi bản thân, siết chặt hơn, ánh mắt sắc bén mở trừng như muốn giết người, gằn giọng lên.
" Ai cho phép cô mặc đồ của Mãn Mãn."
Tô Nhạc bị siết chặt đến tái đi, cố vùng vẫy kêu cứu nhưng chỉ ú ớ được trong cổ họng, hơi thở khó khăn, mặt trắng bệnh ra.
Anh trừng mắt, tiếp tục dùng lực mạnh hơn, đay nghiến " Trên đời này, không ai có thể thay thế được Mãn Mãn, bất cứ kẻ nào cũng không thể biến thành cô ấy được đâu?"
Dứt lời, anh lại càng mạnh tay hơn, Tô Nhạc lúc này như sắp chết, nghẹt thở bắt đầu yếu đi, cũng may quản gia chạy đến cản lại, nếu không chậm một tý nữa là ả ta đi trầu ông bà rồi.
Anh tức giận ném Tô Nhạc qua một bên, ả ta ho lên sặc sụa, lấy nhanh lấy để không khí hít vào, anh lạnh lùng quát lớn " Cút, cút hết cho tôi, kẻ nào dám đến gần đánh gãy chân."
Tô Nhạc lúc này mới thật sự sợ hãi, rơm rớm nước mắt, run rẩy trước người đàn ông tàn bạo này.
Reng reng reng.
Bất chợt tiếng chuông điện thoại vang lên, đánh tan bầu không khí căng thẳng đáng sợ này, anh vội bắt mày, lúc nào cũng vậy, anh đều nghe không bỏ sót cuộc gọi nào, với hi vọng là kết quả tìm thấy cô và đúng như ông trời không tuyệt đường sống con người, sau bao vất vả, cuối cùng cũng tin tức về cô.
Nét mặt anh hớn hở rõ ra, cúp máy nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lúc này tại siêu thi baby Cá Mập lớn.
" Tiểu thư cần mua thêm gì không?"
" Không cần...!à cô quay lại lấy giúp tôi vài bộ để quên trong đó rồi."
" Tôi đưa tiểu thư quay lại lấy."
" Không cần, cô đẩy tôi qua chỗ kia đợi là được rồi, không cần tốn công."
" Vậy tôi vào rồi sẽ ra ngay."
Mãn Mãn khẽ gật đầu đáp lại.
Sau một tháng trôi qua, trấn tĩnh lại tinh thần, cô đã ổn hơn một chút, che kín mặt, ngồi trên xe lăn, thứ quan trọng với cô nhất bây giờ là đứa bé may mắn còn sống này, cái bụng cũng đang dần to lên, mới có hai tháng mà đã to như 4 5 tháng, thật kỳ lạ.
Mãn Mãn ngồi trên xe loay hoay xếp lại đồ mà không biết đang có một cặp mắt dõi theo cô từ phía sau.
" Mãn...Mãn Mãn...",Giọng anh run rẩy, nước mắt cũng đang thi nhau trào dưng, suốt một tháng trời anh cũng đã tìm ra cô, cái mùi hương này không thể nhầm lẫn vào đâu được.
Viêm Nghị bạn thân của anh, người vô tình tìm thấy cô " Đừng kích động, cứ xem tình hình thế nào đã rồi tính...ủa mày đâu rồi."
Nhìn qua nhìn lại đã thấy anh đi đến chỗ của cô từ khi nào, Viêm Nghị cũng đến cạn lời.
Đang ngồi thì cô cảm thấy có người phía sau đẩy xe cho cô, còn tưởng là Liliana quay lại nên bắt chuyện rất tự nhiên " Liliana cô quay lại nhanh vậy? Hình như chúng ta còn quên mua thêm mấy cái tã nữa, lát về ghé qua cửa hàng kia mua luôn."
Nghe thấy giọng cô, anh càng chắc chắn hơn, ánh mắt rưng rưng, miệng mấp máy " Mãn Mãn...!tìm em thật vất vả."
Cô bất chợt giật mình đến kinh hãi trong lòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...