"Anh làm gì vậy, buông tôi ra."
Cố Minh Thiên không nói nhiều, trực tiếp đi đến chỗ của Mãn Mãn, nắm chặt cổ tay của cô làm ai nấy cũng bất ngờ trước hành động của anh.
Cố Minh Thiên gằn giọng, ánh mắt đáng sợ nhìn Mãn Mãn " Loại phụ nữ ác độc như cô, tôi sẽ cho cô biết thế nào là đau đớn."
Dứt lời Cố Minh Thiên quay qua đám người hầu, nhíu mày khó chịu " Đưa mẹ tôi đến bệnh viện, các người mù hết rồi sao?"
" Vâng vâng!"
Trước sức ép của Cố Minh Thiên, không ai dám nói thêm nửa lời, chỉ có Tô Nhạc và Đường phu nhân nhìn nhau, cười đắc ý trong lòng " Lần này, coi như loại bỏ được chướng ngại vật, nó chết chắc rồi."
Và sự thật Mãn Mãn là em gái của kẻ đã sát hại chết Tô Sam Sam, vợ của anh, không một ai biết ngoài Cố Minh Thiên.
Cố Minh Thiên cầm cổ tay Mãn Mãn, kéo cô vào bên trong, ánh mắt như một con dao sắc bén, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm đến đáng sợ.
" Anh đưa tôi đi đâu, thả tôi ra."
Mãn Mãn đôi mắt đỏ hoe, cố kháng cự lại Cố Minh Thiên, nhưng bàn tay anh cứ siết chặt cổ tay của cô, kéo đi đến một nơi nào đấy, mặc cho lúc này đầu gối cô đang rỉ máu vì bị cú đạp quỳ xuống khi nãy dưới đất.
" Trần Mãn Mãn, nếu như không trừng phạt cô, thì sau này cô còn muốn giết ai trong nhà này nữa."
Câu nói tức giận, kèm với động tác kéo mạnh Mãn Mãn về phía trước, cơ thể không tự chủ mà ngã nhào ra đất một cái " Bịch".
Một căn phòng kín trước mặt, ánh sáng duy nhất chỉ hắt ra từ cảnh cửa.
Mãn Mãn lồm cồm bò dậy trong đau đớn.
" Tôi cho cô đứng dậy chưa?"
Giọng nói lạnh lùng, đôi mắt như muốn giết người nhìn thẳng vào mặt Mãn Mãn.
Mãn Mãn không sợ, vẫn cứ chống đỡ đứng lên, giọng nói có chút khó khăn " Tôi đã làm gì sai?"
Câu hỏi ngây ngô của Mãn Mãn, càng làm Cố Minh Thiên thêm phần tức giận, khẽ nhếch mép khinh bỉ nói:
" Không làm gì sai sao? Trần Mãn Mãn cô đúng là không biết xấu hổ.
Anh trai cô thì giết vợ và con tôi, còn cô...!Thì tý nữa đã giết mẹ tôi, một nhà toàn những kẻ không ra thể thống gì."
" Anh có thể nói tôi, nhưng đừng lôi gia đình của tôi vào.
Còn nữa, tôi chưa làm gì mẹ anh cả, là bà ta tự ngã, không phải tôi làm."
" Cô nghĩ tôi bị mù sao?'
" Đúng.
Anh chính là mù rồi, có mắt như mù, cả nhà anh đều mù."
Mãn Mãn hét lên, như chút mọi sự tức giận, uất ức khi nãy mà bộc phát hết ra.
Cả hai lớn tiếng qua lại, không ai chịu nhường ai.
Lúc này bản mặt Cố Minh Thiên càng thêm điên lên, anh nghiêm răng " Trần Mãn Mãn, tôi sẽ cho cô biết, ở đây, ai mới là chủ."
Ngay lập tức Cố Minh Thiên rút dây thắt lưng đang nằm trên eo ra, vụt mạnh xuống đất, ánh mắt đầy căm phẫn, vô cảm nhìn cô.
Mãn Mãn như đoán được hành động tiếp theo của Cố Minh Thiên mà bất giác sợ hãi, lùi bước về phía sau, giọng cô ấp úng " Anh...!Anh muốn đánh tôi sao?"
Không một lời đáp trả, mà thay vào đó là xải bước về phía Mãn Mãn, tay siết chặt dây thắt lưng tiến gần đến chỗ của cô.
Mãn Mãn hoảng sợ " Anh đừng qua đây."
Sự tức giận mất đi khống chế, Mãn Mãn bị ép sát vào tường, Cố Minh Thiên vung tay vút xuống người của cô.
Mãn Mãn theo phản xạ mà ngồi sụp xuống, co người lại, hai tay ôm lấy đầu như một bản năng tự vệ, nước mắt cô lại rơi ra, bậm chặt môi, cơ thể không rét mà run, nhắm mắt chờ đợi con đau đớn sắp đến.
" Chát."
Như một tiếng roi vút xuống cực mạnh.
Mãn Mãn đau đớn đến cắn chặt môi, bật cả máu, cô bật khóc, nhưng đang cố gắng không phát ra tiếng, bả vai đau lên từng cơn, tuy Cố Minh Thiên đã bừng tỉnh kiềm chế hành động muốn đánh cô, cho vụt lệch hướng nhưng vì xuống tay quá mạnh, nhận ra thì vẫn không kịp né tránh.
" Mãn Mãn." Lòng Cố Minh Thiên chợt thắt lại, nhói lên từng cơn trong trái tim, anh muốn chạy lại ôm lấy cô ngay bây giờ, hối hận vì đã đánh cô, nhưng hình ảnh của vợ con anh lại hiện lên, không cho phép anh làm điều đó.
Mãn Mãn lúc này, đau nhất lúc này không phải vết thương, mà là trái tim của cô, nó đang không ngừng chảy máu, bị làm tổn thương bởi chính người đàn ông đang đứng ngay trước mặt cô.
" Cố Minh Thiên, tôi hận anh." Miệng Mãn Mãn lẩm bẩm, đôi môi run lên cầm cập, đôi mắt ngấn lệ như vô hồn.
Cố Minh Thiên siết chặt tay, kiềm chế, quyết không được mềm lòng trước Mãn Mãn, giọng nói lại lạnh lùng cất lên.
" Trần Mãn Mãn, đây là cảnh cáo tôi dành cho cô, ở đây mà sám hối cho tôi."
Nói ra những điều dối lòng, thật là một cảm giác khó chịu.
Thấy Mãn Mãn không nói gì, ngồi im tại chỗ, Cố Minh Thiên không ở lại lâu, chỉ sợ ở thêm lại không thể khống chế được cảm xúc thật đối với cô.
Cố Minh Thiên rời đi, cánh cửa dần đóng lại, ánh sáng duy nhất đang dần từ từ biết mất, bóng tối bắt đầu xâm chiếm, lúc này Mãn Mãn mới ý thức, sắc mặt vô cùng hoảng loạn, vội dứng dậy, loạng choạng chạy đến cánh cửa.
" Đừng mà, đừng đóng lại, làm ơn...!Đừng mà..."
Mãn Mãn hét lên, bên chân bị thương không chống đỡ nổi mà ngã úp mặt xuống đất, tiếng khóc kìm nãy bây giờ lại bật khóc nức nở " Đừng đi..." Giọng nói chan chứa đầy nước mắt.
Không phải vì Mãn Mãn đã hối hận, cũng không phải sợ bóng tối, mà là sợ không gian kín.
Bởi cô có một nỗi ám ảnh không thể xoá bỏ, chính bản thân đã từng bị trôn sống, gào hét trong tuyệt vọng, và điều này lại xảy đến với cô một lần nữa.
" Đừng đi...!Xin các người, tôi sai rồi, tôi sẽ nghe lời mà, làm ơn thả tôi ra đi, anh muốn tôi giống Tô Sam Sam, tôi sẽ biến thành cô ta và sẽ ngoan ngoãn sinh con cho anh."
Tiếng khóc vang khắp căn phòng, giọng nói thê lương, nghẹn ngào trong nước mắt, nghe thật chua xót, đến đau lòng.
Nhưng đây là phòng cách âm, mặc cho Mãn Mãn có ra sao, thì cũng không ai biết..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...