Editor: Người qua đường Mặc Quân Nhiên.
Một gian phòng nghỉ bỗng trở thành nơi xuất phát của mọi người.
Trong sân thi đấu, toàn bộ camera điều chỉnh thật tốt, hết thảy ổn thỏa, chỉ chờ chiến đội vào vị trí.
Lúc này, các fan đều đứng lên, vây quanh hai bên đường, hét lớn cổ vũ.
Fan Hắc Đào bên này in một cái poster thật lớn cùng biểu ngữ. Đứng đầu là một ngự tỉ xinh đẹp, nghiêm trang đứng.
Cô đại khái không đến ba mươi tuổi. Tóc xoăn nhẹ, rối tung ở hai bên sười; đôi mắt thật to, mặc một cái váy xòe, phảng phất chỉ cần đứng yên đó có thể làm người khác thấy an tâm.
Mặt khác, các tiểu fan đều thực đáng yêu. Một đám ngẩng cổ, an tĩnh nhìn nhưng mỗi đôi mắt đều rực sáng.
Mãi lâu sau, ở bên kia cũng có người ra!
Ánh đèn tập trung một chỗ, kéo ra một đạo trục (giống đồ thị hàm số).
Mười một thành viên, chiến phục khí thế, hướng quan tinh tế, từ trong cốt tủy tản ra soái khí.
Bất đồng chính là, hơi thở suất lĩnh của chỉ huy vốn thuộc về Tần Thần lại từ Phó Cửu.
Thiếu niên ấy, mắt đen tóc bạc, trong tay ôm bạch miêu (mèo trắng), rõ ràng đứng ở nơi đó cũng không cao lắm lại khiến người ta cảm thấy vô cùng sắc bén.
Trong nháy mắt, toàn bộ hội trường sôi trào!
Tiếng cổ vũ lại bắt đầu nổ ra.
Phát sóng trực tiếp, một mảnh phiêu hồng
đỏ rực).
Nhưng mà, thời điểm Bạc Cửu mang theo chiến đội đi vào sân thi đấu, một người đột nhiên vọt tới, quát: “Một tên đồng tính còn có fan, ta thật khinh thường!”
Ai cũng chằng đoán được đột nhiên phát sinh biến cố như vậy.
Ngay cả Phong Dật cũng dừng lại, đầu óc mịt mờ.
Quy tỷ đứng ở xa, căn bản không đến bên này.
Chủ yếu là, bỗng có ba fan bự xông vào: “Tôi muốn hỏi một chút, chúng tôi thích cậu ấy, có liên quan đến anh sao?”
Không có người phản bác lại, hết thảy đều ở nơi công cộng. Đoạn chất vấn này trở thành kỷ lục trên cameras.
Thiếu niên đứng đó, bọt nước theo tóc trắng nhỏ giọt, quân trang hoàn hảo bị dội ướt, hình ảnh chật vật như vậy bị rất nhiều người chú ý.
Fan chân chính nhất thời kích động đứng lên, lại nhát mắt hóa thành đau lòng khổ sở.
Bởi vì thiếu niên rất tốt, chưa từng bị đối đãi thế này. Bạch miêu thế mà vẫn nằm im trong lồng ngực Bạc Cửu, chăm chú quan sát.
Camere bên kia chờ đợi thiếu niên mất bình tĩnh, Hàn Tố Tố xen lẫn trong đám người nhìn một màn này.
Mà ngoài ý muốn, cậu ấy vẫn thế, thậm chí không như trước xách cổ áo đối phương đánh cho tàn phế. Không phải vì Bạc Cửu thiện lương mà do cô biết trận đấu này có bao nhiêu quan trọng, quan trọng đến mức cần phải ẩn nhẫn.
Nước còn đọng lại, Bạc Cửu nâng tay, vuốt mái tóc bạch kim, thoắt một cái thành nam thần Hy Lạp. Chân thon dài, chiến phục đen tuyền, khóe miệng hơi nhếch, dù cho có chaath vật cũng kiêu ngạo đến lòng người chấn động.
“Các cô thực thích tôi?” Thiếu niên nhướng mày hỏi mấy fan vừa rồi.
Bọn họ trông rất ủy khuất: “Cậu phải ngẫm lại thật tốt. Sao có thể để nói thế a?”
“Tôi vốn dĩ là cái dạng này.” Thiếu niên cười khẽ: “Cô thích ai hẳn không phải tôi, bằng không như thế nào cùng hắn chất vấn tôi? Fan tồn tại chính là làm chúng tôi mỗi lần đi đánh điện cạnh nhìn thấy biểu ngữ gì đó, nghe được tiếng “thích”, đi trên đường ngẫu nhiên gặp được một ít người của mình đều sẽ làm chúng tôi tràn ngập tinh thần. Đó là chân chính thích chúng tôi, làm chúng tôi dù có ra sao cũng thực vui vẻ, làm chúng tôi mỗi một lần muốn ngừng lại vẫn còn có động lực tiếp tục. Bất quá, tôi còn muốn thi đấu. Phong Thượng, đừng dừng, tiếp tục đi tiếp.”