Editor: Dương Dương
Một cái thanh tìm kiếm hòm thử sau nửa năm một lần nữa được khởi động.
Chỉ là cái hòm thư này thực đặc biệt, hai người cũng không sẽ trực tiếp đối thoại.
Hơn nữa tựa như trước kia, Phó Cửu sẽ không chính thức lưu lại phương thức liện hệ cụ thể của mình.
Phó Cửu gửi bưu kiện đi, người kia sau khi nhận được, xem xong, hòm thư sẽ tự động khởi động trình tự tiêu hủy.
Trên cầu vượt xe nhiều như nước, một chiếc tắc xi bình thường thế nhưng cứ chạy như bay mà qua.
Ở ghế sau thiếu niên tóc bạc rũ mắt, ngón tay khẽ nhúc nhích, âm thanh vang dội bàn phím: “Là tôi ở đây. “
Chỉ là bốn chữ ngắn ngủn như vậy.
Thời điểm nhảy ra màn hình lại mang theo đặc hiệu.
Hơn nữa là cái loại này sau khi xuất hiện, lại sẽ ngay sau đó biến mất chỉ còn lại màu đen.
Tinh Dã sau khi hồi phục lại, người của hắn chính là Z.
Tinh Dã ánh mắt chấn động, người còn ngồi ở trên ghế cao, trong đôi mắt màu hổ phách chỉ có màn hình trước mắt.
Tiếp theo, hắn chậm rãi cười.
Cười như vậy, làm cho cô gái ngồi ở bên cạnh hắn ngăn không được tim đập không thôi.
Lớn lên thật là quá đẹp trai, giống như là minh tinh trong TV đi ra.
Hơn nữa đối phương ăn mặc không giống những người con trai khác.
Áo lông thuần sắc phối hợp với mắt kính mạ vàng, làm toát lên đôi mắt sạch sẽ của hắn.
Hắn liền biết, người kia sẽ không rời đi.
Tinh Dã một không sẽ thúc giục Z, làm cô nói cho chính mình, vị trí hiện tại của cô.
Bởi vì hắn biết, thời điểm Z yêu cầu hắn, sẽ để hắn xuất hiện ở nơi thích hợp.
Cho nên không nóng nảy.
Tinh Dã lại nhìn thoáng qua màn hình, thời điểm lại nâng mắt lên, cả người đã cùng trước kia không giống nhau.
Nguyên bản muốn đi phía nam tìm người của hắn.
Tại hạ vừa đứng đã đi xuống xe, đổi thừa trở về đi cao thiết.
Hoa Hạ dân cư nhiều như vậy, không có người sẽ đi để ý có xoay xe giữa đường.
Bên ngoài trời càng ngày càng lạnh.
Tắc xi không thể tiến vào quân khu đại viện.
Phó Cửu dứt khoát liền ở cửa xuống xe, trên vai cặp sách, liền như vậy tay trái đút túi quần, cúi đầu đùa nghịch di động: “Anh Mạc, em tới rồi. “
Di động bên kia không có hồi âm.
Phó Cửu cũng không có để ý.
Nhưng thật ra binh lính đứng gác kia khi nhìn đến ở nơi xa người tới đón chính là Tần Mạc, cách khoảng cách liền đem tay phải đặt ở trên trán, một nghi thức chào theo kiểu quân đội.
Phó Cửu theo động tĩnh ngước mắt.
Liền thấy người nọ liền áo khoác cũng chưa mặc, trên áo sơ mi màu trắng vẫn còn thắt cà vạt, soái khí cấm dục có điểm không thích hợp trong cái quân khu đại viện này.
“Mở cửa, cho người đi vào. “
Tần Mạc thanh âm vẫn cứ thực đạm.
Chỉ là sau khi nói xong câu đó, lại bổ sung thêm một câu.
“Về sau nhìn thấy hắn tới, không cần lại ngăn cản. “
Hai binh lính đứng gác nghe vậy nhìn thoáng qua, lại một lần nữa cúi chào: “Rõ! “
Tần Mạc lúc này mới đem ánh mắt đặt ở trên người thiếu niên còn đang ăn mặc một thân giáo phục: “Còn đứng ở đây làm cái gì? “
Phó Cửu cười, vì tránh cho đại thần nhìn ra cô hôm nay cảm xúc không tốt, dứt khoát giơ môi lên cười: “Lại chờ anh Mạc cho en một cái ôm thắng lợi, kỷ niệm lần thứ hai trèo tường thành công. “
Ôm?
Tần Mạc nhíu mày.
Cũng mặc kệ thiếu niên có phải hay không nói như vậy mà thôi.
Bước qua đi.
Một cái duỗi tay liền đem người túm vào trong lồng ngực.
Phó Cửu chấn kinh, ôm thật?
Tần Mạc một tay ấn phía sau lưng thiếu niên, khóe miệng cong lên: “Như thế nào, dám nói không dám làm?”
Quả nhiên là đại thần, luôn có biện pháp tiêu trừ những cảm xúc không vui của cô.
Phó Cửu trước ngực xác thật cũng không thể tiếp xúc thân cận với Tần Mạc quá.
Chỉ là, hơi thở quen thuộc như vậy liền giống như núi cao nguy nga, luôn có thể làm người khác an tâm.
Bất quá đại thần lời nói lại không đáng yêu như vậy.
“Trèo tường học bá, bài tập vật lý của em đâu? “
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...