Đế Thiếu Sủng Trong Lòng: Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh
Editor: Bích Hoá
“Đây là…?”
“Quà năm mới.” Phó Cửu cười khẽ, cứ vậy mà mặc váy lụa mỏng, lười biếng ngồi trên ghế: “Con gái tham gia tiệc hóa trang vào buổi tối sao có thể không có váy dài được. Mấy ngày gần đây cậu gầy đi không ít, màu trắng rất thích hợp với cậu, vừa đúng lúc để đóng vai thiên sứ.”
Tuy rằng Tiết Dao Dao chưa bao giờ nhìn thấy nhiều đồ quý giá như thế, nhưng chỉ cần sờ vải dệt kia một chút cũng đủ biết loại váy đó khẳng định mặc vào không thuận tiện.
Dường như Cửu điện hạ vĩnh viễn đều là như thế.
Chu đáo hơn so với bất kì ai.
Mang ấm áp tới cho người khác nhiều hơn so với bất kì ai.
“Cám ơn.”
Tiết Dao Dao nhận lấy hộp quà kia, trên khóe miệng tràn đầy ý cười.
Cô nghĩ cô cực kỳ hạnh phúc khi có thể gặp được người này trong lúc còn sống.
Phó Cửu vẫn chống sườn mặt như cũ, khóe miệng tà nịnh, đẹp không thay đổi.
Vũ hội hóa trang vào sáu giờ rưỡi tối mới bắt đầu.
Vì phòng ngừa thiếu niên thoát thân.
Hai giờ chiều, sau khi đại hội cổ đông kết thúc, Tần Mạc lấy di động ra mở màn hình lên, gọi tới điện thoại của người nào đó.
Chỉ tiếc là cuộc gọi thứ nhất không có người bắt máy.
Ba mươi phút trôi qua.
Tần Mạc gọi cuộc thứ hai.
Lúc này có người nhận điện thoại nhưng lại truyền tới một giọng nữ: “Là Tần Thần ạ?”
Sau khi Tần Mạc nghe được giọng nói kia, ngón tay hơi cứng đờ: “Tiết Dao Dao?”
“Là em.” Tiết Dao Dao cũng không rõ vì sao mỗi lần đối mặt với Tần Thần, da đầu cô đều sẽ tê dại.
Ánh mắt Tần Mạc phai nhạt đi, thấy Lương bí thư cầm xấp tài liệu cần phải ký tên vào phòng liền giơ tay làm kí hiệu chờ một chút, sau đó quay lưng đi tới gần cửa sổ sát đất, giọng nói rất thấp: “Để Phó Cửu nghe máy.”
Mặc dù cách di động, Tiết Dao Dao cũng có thể nhận thấy tâm tình của Tần Thần có vẻ như không phải tốt như vậy.
“Cửu điện hạ đang tắm, không tiện nghe điện thoại nên em mới bắt máy giúp ạ.”
Hai mắt đen của Tần Mạc càng lạnh hơn, tiếng nói cũng mất đi độ ấm vốn có của nó: “Các em đang ở đâu?”
Tắm rửa lúc này… Khách sạn sao?
Nghĩ đến hai chữ khách sạn này.
Tay Tần Mạc gần như dùng hết sức nắm chặt tài liệu trên bàn.
“Ở nhà họ Phó.” Tiết Dao Dao giải thích: “Đây là lần đầu Cửu điện hạ mặc đồ nữ, rất nhiều thứ không rõ lắm nên em phải giúp cậu ấy, một lát nữa còn phải hóa trang.”
Cô nhận cuộc gọi này cũng là ý kiến của Cửu điện hạ, mục đích là vì làm mọi người và Tần Thần sinh ra ảo giác bọn họ sẽ luôn ở bên nhau…
Tầng cao nhất tại Tần thị.
Lương bí thư nhìn bóng lưng cao lớn trước mắt kia, cảm thấy ý lạnh trên người anh tan đi đôi chút mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vừa rồi trên người tổng giám đốc phát ra lệ khí thật đủ làm lòng người run rẩy. Tựa như nếu nhận được tin tức gì, trong giây tiếp theo cậu ấy lập tức sẽ hủy diệt văn phòng này. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà khiến tổng giám đốc thành cái dạng này.
Cũng may bây giờ đã tốt hơn chút.
Nhưng mà cũng chỉ là tốt hơn chút.
Đáy mắt Tần Mạc không có ý cười: “Đợi cậu ấy tắm rửa xong thì bảo gọi lại cho tôi.”
“Vâng.” Tiết Dao Dao ngắt điện thoại, vỗ vỗ ngực của mình, nói với thiếu niên đang ngồi trước mặt: “Áp lực khi nói chuyện cùng đại thần thật lớn.”
Phó Cửu cười nhạt: “Quen rồi thì không sao đâu. Kêu bạn của cậu tới đây, các cậu đi trước, còn tớ sẽ ra ngoài từ bên này. Đợi tớ chuẩn bị ổn thỏa tất cả rồi bắt đầu.”
“Còn cuộc gọi tới đại thần…” Tiết Dao Dao nhắc nhở.
Phó Cửu ngước mắt nhìn đồng hồ: “Mười phút sau tớ trả lời.”
Trong văn phòng tổng giám đốc.
Tần Mạc liếc mắt nhìn về phía ảnh ngược từ cửa sổ, xe cộ nhiều như nước.
Môi mỏng câu lên, lạnh lùng cười.
Tắm rửa?
Tên kia không để bụng bất cứ điều gì, lại đã thân mật với Tiết Dao Dao tới loại tình trạng này rồi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...