Editor: Dương Dương
Beta: Bích Hóa
Hôm nay không khí ở nhà họ Phó rất lạ lùng.
Không sai, là lạ lùng.
Đặc biệt là Hạ Hồng Hoa không ở trong phòng bếp nấu canh, cũng không mặc bộ đồ ngủ màu đỏ thẫm lắc lư qua lại, mà là cực kì yên tĩnh ngồi trên ghế sô pha.
Khi Phó Cửu xuống lầu vừa vặn nhìn thấy một màn này, lại ngước mắt nhìn về phía người ngồi trong phòng khách, lòng bàn chân hơi dừng lại: “Anh Mạc?”
Được rồi, cô đã biết vì sao mẹ cô sẽ yên tĩnh như vậy.
Đúng là nhìn đại thần vô cùng mạnh mẽ, đặc biệt khi anh mặc áo gió màu đen.
Chỉ là sao đại thần không báo trước một tiếng để cô ra tiếp đón đã tới rồi?
Thật khó hiểu.
Phó Cửu mới vừa đứng bên kia nhướng mày.
Mẹ cô liền giơ tay kéo cô tới bên cạnh, đè thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Tần mang cho mẹ rất nhiều đồ bổ. Cửu, con nói xem mẹ có nên nhận hay không?”
Cũng không phải sính lễ, mẹ cô khẩn trương như vậy làm cái gì?
“Nhận.” Từ trước đến nay Phó Cửu đều sẽ không khách khí với Tần Mạc, nói xong liền trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tần Mạc: “Đã muộn thế này sao anh còn đến đây?”
Tần Mạc liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, Giang Thành đã bắt đầu trở nên ấm áp, nhiệt độ trong phòng khá cao cho nên Phó Cửu chỉ mặc một chiếc áo lông trắng, trên mặt bị khí nóng làm cho có chút hồng.
Nhìn gần như vậy, sườn mặt sạch sẽ, lông tơ thật nhỏ càng thêm rõ ràng.
Ánh mắt Tần Mạc trầm trầm, tiếp theo di chuyển thân thể, tiếng nói lạnh nhạt: “Không có gì, chỉ là muốn hỏi người nào đó tự xưng là học bá về kỹ thuật trèo tường.“
Phó Cửu: "..." Đại Thần, anh nói chuyện phiếm như vậy sẽ chọc chết người, anh biết không?
“Cảm giác trèo tường thế nào?” Ngữ khí kia giống như đang hỏi hôm nay sương mù có nghiêm trọng hay không.
Phó Cửu ho nhẹ một tiếng: “Tôi đi đường tắt gần đó thôi.”
“Sau đó anh hùng cứu mỹ nhân?” Giọng nói của Tần Mạc vang bên tai, có cảm giác đặc biệt nhẹ nhàng trầm thấp.
Phó Cửu sờ sờ mũi: “Đó là thuận tiện.”
“Thuận tiện thành tân lão đại của cao trung đệ nhất?” Tần mạc nghiêng mắt nhìn thiếu niên, môi mỏng cong lên: “Thật là lợi hại.”
Phó Cửu tà nịnh cười, đem cánh tay đặt ở trên thành ghế sô pha: “Không còn biện pháp nào khác, dù sao tôi cũng đẹp trai như vậy.”
“Nếu đẹp trai như vậy, thành tích vật lý lần sau tôi sẽ tự kiểm tra.”
Tần Mạc đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nhìn thiếu niên, kế tiếp nghiêng người, nói với Hạ Hồng Hoa: “Dì Hạ, nếu Phó Cửu đã xuống dưới đây, cháu sẽ mang cậu ấy đi. Nếu quá muộn thì để cậu ấy ngủ ở nhà cháu.”
Mang... Đi?
Vẻ mặt Phó Cửu ngây dại. Này là tiết tấu gì?
Hạ Hồng Hoa cũng bị dọa cho sợ hãi, chẳng qua bà sợ từ "ngủ" phía sau kia, sắc mặt đều thay đổi, lập tức nói: “Không được, Cửu nhà dì không thể qua đêm ở bên ngoài!”
Bởi vì Hạ Hồng Hoa phản ứng quá lớn.
Toàn bộ phòng đều yên tĩnh.
Ngay cả Trần Hiểu Đông cũng không rõ vì sao phu nhân sẽ phản ứng như vậy.
Tần Mạc nhìn qua phía bên này.
Lúc này Hạ Hồng Hoa mới ý thức được bà quá mức kích động, vội vàng giải thích: “Không phải, ý dì là muốn nói đôi mắt của Cửu vừa khỏi, lăn lộn qua lại như vậy không tốt lắm. Hơn nữa ngày mai Cửu còn phải đi họ...”
Nói ra nguyên nhân này cũng đủ làm khó Hạ Hồng Hoa, bà vì khẩn trương mà mặt đều đỏ lên.
Không đợi Phó Cửu tiếp lời.
Tần Mạc đã mở miệng: “Là do cháu suy xét không chu đáo. Dì cứ yên tâm, chờ mọi việc kết thúc, cho dù đã trễ, cháu cũng sẽ đuổi gia hỏa này về.”
Có lẽ do liên quan tới xuất thân, mặc dù khi Tần Mạc nói ra những lời này, sự tôn quý đều không giảm chút nào.
Nhưng Hạ Hồng Hoa đã rất vui vẻ, hơn nữa càng nhìn càng cảm thấy vị Tần thiếu quyền khuynh Giang Thành này vô cùng thuận mắt.
Rất nhiều người không muốn chơi cùng Phó Cửu nhà bà mà chạy tới nhà họ Phó chơi cùng Phó Hi Minh.
Lại nghiêm túc nói tiếp, Tần thiếu vẫn là người đầu tiên tới nhà bọn họ làm khách... Không tồi, thật không tồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...