Đế Thiếu Sủng Trong Lòng: Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh
“Sao lại bảo em câm miệng? Em…”
Hàn Tố Tố nói đến chữ “Em” phía sau liền im lặng, có cảm giác nói không nên lời.
Không phải bởi vì điều gì khác mà là vì ánh mắt Tần Mạc nhìn cô, ánh mắt đó cực kỳ lạnh.
“Sao không nói tiếp?” Tần Mạc cười, đáy mắt như có thể tràn ra sương mù màu đen ngay lập tức, lạnh đến như vậy.
Khi còn nhỏ, thứ khiến Hàn Tố Tố sợ nhất chính là loại người như Tần Mạc. Lúc đó cô không dám tiếp cận người này, hiện tại cũng thế.
Người quen với Tần Mạc đều biết, một khi anh cười như vậy cũng có ý nghĩa rằng anh thật sự tức giận.
“Tiếp tục nói.” Tần Mạc bước tới gần: “Để tôi nghe thử xem cô còn muốn nói ra cái gì nữa.”
Cảm giác áp bách như vậy, phảng phất như có thể đóng băng không khí xung quanh mình.
Hốc mắt Hàn Tố Tố đỏ lên, không dám mạnh miệng tiếp.
Kẻ làm anh trai như Hàn Phong cũng bị chuyện này làm cho sốt ruột: “Tần Mạc, em gái của tôi còn nhỏ…”
“Tuổi còn nhỏ nên ăn nhiều hạt óc chó một chút.” Tiếng nói của Tần Mạc vẫn thản nhiên như cũ.
Hàn Tố Tố không hiểu vì sao lại bảo cô nên ăn nhiều hạt óc chó?
Phó Cửu đứng bên cạnh nhìn, trong lòng bất đắc dĩ thở dài một hơi. Đây là học sinh cao trung đúng không? Học ngữ văn thế nào mà đến vụ này cũng mờ mịt.
Nhưng mà nghe không hiểu đại thần độc miệng cũng là một loại hạnh phúc.
Dù sao cũng không có ai tình nguyện biết mình bị người ta khinh bỉ, cần phải ăn hạt óc chó để bổ óc…
Đúng thật là Hàn Tố Tố nghe gì cũng không hiểu, nhưng cô biết đầu sỏ gây tội là ai, lập tức nhìn về phía Phó Cửu: “Đều tại cậu! Thật lợi hại nha, một thằng phế vật như cậu cũng có quan hệ rộng rãi!”
Phó Cửu: “...”
Từ đầu đến cuối cô đều là quần chúng ăn dưa cơ mà?!
Họng súng này...
Phó Cửu không chịu nổi bạch liên hoa*, trước kia không chịu nổi, hiện tại càng không chịu nổi, này cũng là khuyết tật trong tính cách của cô.
*Bạch Liên hoa là các em gái ngây thơ trong sáng sống như thánh nữ, lúc nào cũng cho là mình vô tội
Mang theo từ trong bụng mẹ ra ngoài, không đổi được.
Phó Cửu thề, nếu đối phương nói thêm một câu nữa, hai ngày kế tiếp cô sẽ không đụng vào đống di động, toàn tự rải mầm trên người.
Chỉ tiếc là Tần Mạc không cho cô cơ hội này, lại tiến về phía trước thêm một bước, mắt nhìn Hàn Tố Tố: “Muốn chết?”
Hàn Phong vừa thấy tình huống kia không đúng liền gào lên: “Tần Mạc, Tố Tố là em gái của tôi!”
“Tôi biết.” Tần Mạc vừa nói vừa ung dung nghiêng mắt, ngay sau đó vung nắm đấm qua đánh vào mặt Hàn Phong một cái thật mạnh, tư thế kia vừa nhanh lại rất chuẩn, còn mang theo gió, một cơ hội để người khác hoàn hồn cũng không có!
Bịch!
Mặt Hàn Phong lệch về phía bên trái.
Đám người của chiến đội Tạp Lị nhịn không được kinh ngạc thét lên.
Giang Tả muốn đi lên kéo người ra lại phát hiện sau khi Tần Mạc đánh xong cũng không còn ý tưởng tiếp tục động thủ.
“Tôi không đánh phụ nữ nhưng tôi có thể đánh anh trai của người phụ nữ đó.” Thái độ của Tần Mạc không coi ai ra gì, dáng người cao lớn đứng thẳng, giọng nói kia rất lạnh, nhanh chóng làm Hàn Phong đang có ý định đánh trả lập tức thanh tỉnh. Anh ta chửi nhỏ một tiếng, nhưng cũng biết lúc này bên anh không đúng, lại còn đặc biệt không đúng.
Không có gì khác để nói.
Hàn Phong chỉ đứng tại chỗ, nâng tay xoa xoa mặt.
Tất cả mọi người đều biết Tần Mạc chưa dùng hết toàn bộ sức lực. Nếu không với một cú đấm kia cũng đủ đánh ngã Hàn Phong.
Đều đến từ trong đại viện, lúc đi học lại luôn ở bên nhau rồi đánh nhau, không có ai không biết thân thủ của những người còn lại.
Hàn Tố Tố chưa phục: “Tần đại ca, rốt cuộc là em đã chọc tới chỗ nào của anh mà anh lại đối xử với anh trai của em như vậy? Đều do cậu ta, mẹ nó cái tên Phó…”
“Vút”.
Không đợi Hàn Tố Tố nói xong, Phó Cửu vừa nhấc chân phải, một tiếng thanh thúy phát ra từ ván trượt chợt vang lên!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...