Editor:NM
Sau khi Phó Hi Minh nghe Lưu Tông Minh nói xong, cười một tiếng khinh miệt: “Tên phế vật như thế thì làm được chuyện gì, tên đó gan rất nhỏ người cũng không cần trói tới, các ngươi lo thu thập đi, sớm muốn gì hắn cũng sẽ đi học lại, đến lúc đó ngươi nên làm như thế nào, ta nghĩ trong lòng ngươi chắc cũng biết.”
“Vâng.” Lưu Tông Minh ngoài miệng thì đáp lời nhưng biểu tình rất mất tự nhiên, hắn nghe ra ý tứ của Phó thiếu là kêu hắn theo dõi Phó Cửu, gây phiền toái cho hắn tốt nhất là làm giống hôm nay dọa hắn chạy trối chết.
Nhưng... Hắn ở trong điện thoại không có nói sự thật.
Bất quá, Phó thiếu không đắc tội được, hắn đành phải nói cho qua chuyện.
Phó Hi Minh còn không biết sự thật là như thế nào, sau khi tắt điện thoại liền đi tới phía sau chiến đội, giơ giơ lên di động: “Mọi người đều nghe được tên phế kia có bao nhiêu nhát gan đi.”
“Vẫn là Phó thiếu có biện pháp.” Mấy người trong chiến đội ai nấy đều nở nụ cười, thanh âm chói tai: “Cứ làm như thế sởm muộn gì cũng chỉnh chết tên nhà giàu mới nổi kia.”
“Ai bảo hắn chọc ai không chọc, lại có mắt không tròng chọc phải chúng ta, cứ tưởng hắn là người tài giỏi gì.”
“Đúng, đúng, đừng nói tới hắn nữa, lãng phí thời gian, vẫn nên nghĩ nhiều về sách lược của chiến đội, lần này hủy bỏ điều động nội bộ cho nên Phó thiếu cũng có thể cùng dự thi, tôi đề nghị đem vị trí đội trưởng đưa cho Phó thiếu.”
“Đề nghị này đúng, tôi tán thành.”
“Tôi cũng tán thành, thi đấu Điện Cạnh lần này có Phó thiếu mang theo chúng ta, còn ai dám cùng chúng ta giành hạng nhất!
Phó Hi Minh nhìn bốn người đều nghĩ hắn sẽ thắng, tiếng nói nhàn nhạt: “Bất quá chỉ là một trận thi đấu nhỏ, các cậu yên tâm, nhất định sẽ hạng nhất.”
Theo âm thanh của hắn rơi xuống, công ty vang lên một trận vui mừng.
Phó Trung Nghĩ mang theo mấy người bạn trong giới truyền thông vừa vặn đi ngang qua, nhìn đứa con trai này của ông, tràn đầy cảm giác tự hào: “Mọi người cũng nghe thấy rồi đấy, lần này chắc chắn sẽ được.”
“Nghe nói, Phó thiếu còn có tuyệt chiêu bí mật chưa có công bố, Phó tổng, rốt cuộc là dạng tuyệt chiêu bí mật gì? Một chút cũng không có lộ ra?” Nhà báo kia muốn đào ra một chút tin tức có giá trị, dù sao cũng còn năm ngày nữa là cuộc thi bắt đầu rồi.
Phó Trung Nghĩ cười đầy thần bí, giọng nói rất thấp rất thấp: “Mọi người biết Hắc Đào Z chứ....”
Ban đêm, bốn phía nổi lên mây mù, lúc này ở Giang Thành mọi người đi ra ngoài đều phải mang khẩu trang, tầm nhìn bốn phía cực kỳ thấp
Phó Cửu còn đang ngủ, lần này tốt hơn một chút lộ ra khuông mặt, chỉ là vẫn ngủ rất sâu, Tần Mạc tới cũng không biết.
“Cậu ấy từ khi trở về liền bắt đầu ngủ cho tói bây giờ sao?” Tần Mạc nhìn thiếu niên trên giường, nhướng mày hỏi Trần Hiểu Đông đứng bên cạnh.
Trần Hiểu Đông vừa thấy Tần thiếu nhìn mình, vội vàng nói: “Kia cũng không phải, thời điểm ăn cơm chiều thiếu gia có tỉnh, ăn rất nhiều, sau khi ăn xong liền ngủ tiếp.”
“Cậu nói là sức ăn bình thường của cậu ấy?” Tần Mạc lại liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, cũng không ở trên mặt cô nhìn ra cái gì, nhưng bởi vì ngủ quá nhiều trên khuôn mặt còn mang màu hồng nhàn nhạt.
Trần Hiểu Đông ừ một tiếng: “Uống ba chén canh nóng, ăn hai chén cơm nửa bàn sủi cảo, còn có rất nhiều tương thịt bỏ cùng một ít bông cải hữu cơ, thiếu gia ngày thường đều ăn nhiều như vật, rất bình thường.”
Lương bí thư đi theo Tần Mạc tới sau khi nghe Trần Hiểu Đông nói, khóe miệng co rút.... Ăn lượng cơm lớn như vậy, còn bình thường?
Bất quá hắn lo lắng nhất chính là tổng tài nhà bọn họ.
Một chút thời gian rảnh liền đi tới Phó gia, rốt cuộc đây là tình huống gì.
Tần tổng, đó không phải thật sự là em trai ruột của ngài đâu a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...