Đế Thiếu Sủng Trong Lòng Giáo Thảo Quốc Dân Là Nữ Sinh


Editor: Tiểu Linhh.
Beta: Đậu Đậu
“Chưa về nhà vội, đến nhà ông ngoại.”
Giọng nói lạnh nhạt trầm thấp từ sau xe vang lên.
Lúc này Trương phó quan mới phục hồi tinh thần, quay đầu xe.
Đế Minh thất bại, đem lại một chút ảnh hưởng.
Hạ Hồng Hoa vốn đang đi công tác.

Sau khi nhìn thấy đoạn video, phản ứng đầu tiên chính là về nhà.
Nói chuyện hợp tác, đương nhiên là xem nhà ai có tiền đồ hơn.
Vừa thấy kết quả thi đấu, liền nói xin lỗi với Hạ Hồng Hoa, cuối cùng lựa chọn Phó Trung Nghĩa.
Khi đó cả trái tim Hạ Hồng Hoa đều bị video chiếm giữ.
Không đàm phán tiếp, mang theo đoàn đội của mình trở về Giang thành.
Tổn thất không thể tránh.
Đối với mỗi người mà nói, hai chữ “thất bại” này, sẽ không dễ dàng đi qua như vậy.
Mặc dù là khi Bạc Cửu nhắm mắt lại, còn nhìn chằm chằm cổ tay mình.
Vẫn không đủ mạnh.
Ở Phong gia, Phong Dật còn đang gọi điện thoại.
May mắn là người kia về nước, nhất định sẽ dời đi sự chú ý của truyền thông.
Rất nhiều fan, tinh thần đều có chút sa sút.
Ngay cả chiến đội Đế Minh cũng như vậy.
Hai nhà Vân – Lâm rất gần nhau.
Sau khi Lâm Phong tắm rửa xong, đang ngồi trước máy tính xem bóng dáng kia, mày chau lại một chút.
Không đi cửa chính, trực tiếp trèo cửa sổ vào, theo lan can mò đến ban công ngoài, sau đó gõ gõ cửa sổ người kia.
Vân Hổ đặt tài liệu trên tay xuống, bước đi thong thả qua đó, kéo cửa sổ sát đất ra: “Mặc như vậy, không sợ lạnh?”
“Sao lại không sợ, lạnh chết lão tử.” Lâm Phong vừa nói, một bên chống cánh tay nhảy dựng lên: “Nhanh, khăn lông, đầu tóc tôi còn ướt.”
Vân Hổ nhìn tên kia, cổ áo thun rộng thấy cả đồ ngủ.

Tóc đen còn ướt, nhỏ giọt lên mặt, càng trắng nõn hơn bình thường.
Hai mắt Vân Hổ trầm lại một chút, ném một cái khăn lông qua.
Tiếc rằng người nào đó không hiểu đạo lý nam nam thụ thụ bất thân chút nào.
Lau tóc thô bạo, lau xong trực tiếp nhào lên giường cậu, vô sỉ nói: “Hôm nay tôi ngủ ở đây.”
Vân Hổ khoanh tay trước ngực: “Cho cậu một phút đồng hồ, trở về.”
“Đừng nhỏ mọn như vậy.” Lâm Phong thì thầm trong miệng: “Đã lâu chúng ta không ngủ cùng nhau.”
Vân Hổ nhướng mày: “Ở trường học không phải cùng nhau à?”
“Một người ở trên một người ở dưới, không tính là cùng nhau.” Lâm Phong ngồi dậy, bộ dáng vẫn đẹp trai: “Người tôi lại không bẩn, cậu chê cái gì.

Hơn nữa tôi biết, hôm nay tâm trạng cậu không tốt, cố ý tới an ủi cậu.”
Vân Hổ nhìn người kia từ nhỏ đến lớn luôn tỏ ra việc không liên quan mình.

Nhưng ở thời điểm mấu chốt, sẽ nhảy đến trước mặt cậu, trong lòng liền có chút mềm mại.
Ở trong đại viện, không thể thiếu đánh nhau.
Cậu còn nhớ rõ có một lần gia hỏa này nhìn thấy cậu bị người vây quanh.
Cũng không quan tâm là cậu đánh người ta hay là người ta đánh cậu.
Liền ném cặp sách nhỏ lên trên mặt đất, rồi nhào vào đối phương.
Cuối cùng trên mặt đều bị thương, lớn tiếng nói: “Không cho các người ăn hiếp Hổ Tử, biến.”
Chỉ cần tưởng tượng đến điệu bộ người kia lúc đó.
Vân Hổ liền nhịn không được muốn cười.
“Cậu không đi thật?”
Lâm Phong rất kiên quyết: “Không đi.”
“Có thể.” Vân hổ nghiêng khuôn mặt tuấn mỹ đến gần: “Cậu phải biết là lúc tôi ngủ sẽ không thể kiềm chế.”
Lâm Phong nghĩ nghĩ, thấp giọng hỏi: “Cậu ngủ có tật xấu mộng xuân là không tốt đâu?”
Nghe vậy, Vân Hổ liếc mắt lướt qua người kia một cái, ánh mắt thâm sâu: “Được.”
Chỉ cần là gia hỏa này ngủ ở bên người cậu, liền được hết.
Việc này còn phải nói từ năm hai người 16 tuổi.
Ngày đó Vân Hổ rõ ràng uống say, không khống chế được bản thân liền xuống tay với người nào đó.
Thái độ người kia ngay lúc đó, hiện tại Vân Hổ vẫn còn nhớ rõ.

Chỉ là nhẹ nhàng hôn một cái, cả người đều cứng đờ thành bánh chưng, nhìn cậu bằng ánh mắt  nhìn vi khuẩn.
Ánh mắt như vậy, cho đến nay cậu vẫn nhớ rõ ràng.
Ngày hôm sau, tỉnh lại sợ sẽ có khoảng cách.
Dứt khoát ở thời điểm vừa mở mắt, Vân Hổ liền thản nhiên mở miệng: “Ngày hôm qua, tôi có làm gì hay không?”
Người nọ trừng mắt: “Cậu không nhớ rõ?”
“Nhớ rõ, trong giấc mơ.” Vân Hổ càng giả vờ như không biết gì, ngón tay nắm càng chặt.
Nhìn thấy người kia thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Hù chết lão tử, không có việc gì, cậu mộng xuân a.


Coi như vì tình anh em, nụ hôn đầu tiên cũng chưa có, mẹ nó.”
Nhưng mà, tất cả đều là viện cớ.
Căn bản không mộng cái gì cả.
Chỉ là lo lắng sẽ bị đẩy ra.
Sau ngày đó, Vân Hổ cũng hiểu mình nỗ lực nhẫn nại ở đâu.
Cho nên khi người nào đó lại ôm đồ ngủ, trèo tường sang đây muốn ngủ cùng cậu.
Cậu đuổi thẳng tên kia về nhà.
“Tại sao không ngủ cùng nhau?”
Vấn đề này, tên kia hỏi cậu suốt một tuần.
Nhưng mà rất nhanh, bọn họ ở cùng trường, một ký túc xá, không chung giường ngủ.
“Tôi nhờ mẹ tìm quan hệ.

Cậu nói xem tại sao thành tích của cậu lại tốt như vậy.

Tôi học bù lại một tháng mới đuổi kịp, vất vả lắm mới được ở chung một ký túc xá, phải ăn mừng, đi suốt đêm luôn?”
Ngày đó, người nào đó ngủ ở quán Internet, dựa vào vai cậu, ngủ không biết trời đất là gì.
Lúc ấy, bọn họ mở ra đầu tiên chính là Liên Minh Huyền Thoại.
Cho nên mới không nghĩ là sẽ thua……
“Trước cũng được, mộng xuân cũng có thể, không cần sờ loạn.” Lâm Phong quay đầu đi: “Tôi sợ ngáy.”
Vân Hổ duỗi tay tắt đèn: “Việc này, không dễ khống chế.”
“ Fuck!, cậu nghĩ lại một chút.

Đại lão gia như tôi ngủ ở bên cạnh cậu, ý niệm đó nhất định sẽ ít đi một chút.” Lâm Phong xoay sang đây.
Trong nháy mắt.
Khuôn mặt hai người cách nhau rất gần.
Vân Hổ nhìn thấy cậu.
Lâm Phong không hiểu sao lại cảm thấy có chút không tự nhiên: “Phương diện này lão tử có kinh nghiệm.

Đừng nghĩ đến con gái thì sẽ không có việc gì.”
“Cậu có kinh nghiệm, cậu có kinh nghiệm gì?” Thanh âm Vân Hổ đột nhiên lạnh xuống: “Mơ thấy ai?”
Lâm Phong lắc đầu: “Chưa từng, bây giờ còn chưa tìm được bạn gái.” Hung dữ như vậy làm cái gì?
Vân Hổ nhắm mắt, sống mũi thẳng tắp: “Ngủ đi, hôm nay chắc là sẽ không nằm mơ.”
“Có phải vì trận đấu thua nên không hứng thú?” Lâm Phong thở dài một hơi: “Tôi cũng vậy, trận thi đấu hôm nay, nếu không có Tiểu Hắc Đào ở đó, Đế Minh chắc chắn sẽ thua thảm hại hơn.

Hình như cậu ta rất khó chịu, rốt cuộc là vì sao, lại bị cảnh sát bắt đi.

Truyền thông mà biết, chắc lại là một trận sóng gió.”
Vân Hổ mở mắt, sáng rực: “Có đội trưởng ở đây, những việc này đều có thể giải quyết.

Đừng quên, chúng ta còn có cuộc so tài sống lại.”
“Đương nhiên tôi không quên.” Lâm Phong cười: “Chúng ta nhất định có thể sống lại thành công, sau đó tiếp tục chinh phục cuộc so tài cả nước.”
Vân Hổ ừ một tiếng, nhắm mắt lại một lần nữa.
Lâm Phong cũng nghiêng mắt đi, ôm gối ngủ, không khác gì lúc hai người còn nhỏ.
Khóe miệng còn vểnh lên về phía trước.

Căn bản là không ý thức được người bên cạnh sẽ ngủ sau, lại còn hôn lên má.
Thế giới này có bao nhiêu ôn nhu.
Thì có bấy nhiêu bỏ đá xuống giếng.
Từ lúc Tiết Dao Dao vào Giang gia, âm thanh vui cười bên tai chưa từng nghe thấy.
Cô cùng Giang gia quả thật là hoàn toàn xa lạ.
Làm ngành giải trí, tiệc rượu của Giang gia khác hẳn so với nhiều nhà giàu khác.
Tiết Dao Dao không biết mẹ cô làm sao có thể thích nghi được.
Chỉ cần là ngồi ở một chỗ.
Tiết Dao Dao cũng thấy mệt.
Có thể là trận đấu thua.
Nên mới thành bộ dạng này.
Bây giờ chỉ cần cô nhắm mắt lại.
Trong đầu liền sẽ hiện ra hình ảnh tay trái thiếu niên mang theo vết máu, với một bộ dáng khác.
Những lời chỉ trích đó.
Rõ ràng cô ấy không nên thừa nhận.
Nếu lúc ấy cô sống lại sớm hơn một chút.
Chỉ cần sớm hơn một chút, kết quả sẽ hoàn toàn khác.
Cô rõ ràng, khi cô gia nhập cái ngành này, thì phải chuẩn bị tốt tinh thần sẽ được thích và bị chửi rủa.
Nhưng cô không hiểu.
Rõ ràng cố gắng như vậy, từ trước nay thiếu niên chưa từng thua một lần, có cái gì đó không đúng.
Tiết Dao Dao rũ mắt gắp một ít thức ăn bỏ vào trong miệng, dễ nhận thấy tâm tư không đặt ở đây.
Phía trước còn có người của Hàn Tố Tố cố tình đứng chắn, nhẹ nhàng cười thành tiếng: “Trận đấu mà thôi, thua thì thua, sao lại chật vật như vậy?”

“Cô bé lọ lem tỉnh mộng đi, đường ra duy nhất cũng không có, có thể không chật vật sao.”
“Các người không biết sao, lúc trước vì cô ta nên tên phế vật Phó gia kia còn bị fan hắt Pepsi.”
“Đối xử với fan hâm mộ như vậy, còn có thể làm đội phó?”
“Người như vậy làm đội phó, không hợp lý tí nào.”
“Các người đừng nói nữa, hơn nữa cẩn thận Dao Dao của chúng ta lại nổi bão.”
Vài người nói xong, liền cười thành một tràng.
Sở dĩ các cô nàng làm như vậy, là bởi vì rất hiểu trong trường hợp như vậy mập mạp kia chắc chắn sẽ không làm được gì.
Nhưng mà, rất hiển nhiên, lần này bọn họ đoán sai rồi.
Trước mặt nhiều người.
Tiết Dao Dao đặt đũa xuống bàn ăn, lập tức đi về phía người của Hàn Tố Tố.

Giọng nói không lớn, nhưng cũng đủ để mỗi người đều nghe thấy: “Loại người như cô căn bản không hiểu người kia có bao nhiêu lợi hại.

Nếu không hiểu trò chơi, làm ơn câm miệng.”
Người nọ cũng dừng động tác, dường như là bị hành động này của Tiết Dao Dao làm phát cáu, há miệng thở dốc: “Cái này đã là cái gì, thật đúng là nổi bão.”
“Tôi cho rằng đại tiểu thư như cô, chắc là từ tiểu học đã học được đạo lý “không nên nói xấu người khác ở sau lưng”.

Đế Minh thắng hay thua cũng không liên quan đến cô, Cửu gia thế nào cũng không liên quan đến cô.” Khi Tiết Dao Dao nói những lời này, tất nhiên đã không suy nghĩ đến việc cô không nên lên tiếng, một khi nói ra sẽ làm mẹ cô thêm khó xử.
Bởi vì người kia, ở trận đấu cô đã không bảo vệ được.

Tận mắt nhìn thấy sắc mặt  thiếu niên tái nhợt gánh chịu tất cả.
Ở ngoài sân thi đấu, cô không ngờ mình lại nghe thấy vẫn có người bôi nhọ thiếu niên.
Giang Tả vẫn luôn đứng ở bên cạnh, trên tay còn giơ chén rượu.

Sau khi nghe Tiết Dao Dao nói xong, anh bỗng dừng bước, ánh mắt có chút trống không.
Mẹ Tiết vội vàng đi tới, kéo Tiết Dao Dao sang một bên.
“Con muốn dọn ra ngoài.” Đôi mắt Tiết Dao Dao nhìn mẹ Tiết: “Mẹ, nơi này không thích hợp với con.

Con biết lần này mang con đến đây, cũng là chú Giang muốn một nhà hòa thuận.

Nếu phóng viên biết con dọn ra ngoài, nhất định sẽ viết mấy lời không dễ nghe.

Lần này con ra ngoài sẽ không nói cho ai biết.”
Mẹ Tiết dừng một chút, bà là người từng trải, cũng nếm qua khổ cực, nhưng là: “Dao Dao, mẹ lần đầu tiên nghe con nói “không” với mẹ, chắc là rất quan trọng? Người mà con vừa mới lên tiếng bảo vệ đó.”
“Dạ.” Tiết Dao Dao rất muốn nói cho mẹ Tiết, người đó chính là người giúp cô có thể trở về trường.

Nhưng mà cô đã đồng ý với thiếu niên, không nói ra bất cứ điều gì.
Mẹ Tiết cười: “Là người con thích? “
Tiết Dao Dao đỏ mặt lên, hiểu lầm lớn.
Vừa định muốn giải thích.
Tiết mẫu liền móc ra tới một xấp tiền, nhét vào tay Tiết Dao Dao: “Có thể dọn ra ngoài, cầm số tiền này.”
“Mẹ, con……” Tiết Dao Dao còn chưa nói xong hai chữ.
Mẹ Tiết liền cắt ngang lời nói của cô: “Không phải của Giang gia, là lúc trước mở quán ăn.

Đứa nhỏ này cuối cùng cũng trưởng thành, đừng tưởng rằng mẹ không biết, mỗi ngày con đều chạy bộ giảm béo.

Hiện tại, mẹ sống ở Giang gia không tồi, chú Giang đối với mẹ cũng rất tốt.

Mẹ ở đây con không cần bận tâm, muốn mua cái gì thì mua, video con thi đấu mẹ cũng thấy rồi.

Con gái của mẹ mặc chiến phục vào thật xinh đẹp a.”
“Mẹ.” Tiết Dao Dao không nhịn được, duỗi tay ôm lấy mẹ, ấm áp mênh mông.
Mẹ Tiết vỗ lưng cô: “Nhân lúc còn trẻ, muốn làm cái gì thì làm đi, mẹ cái gì cũng đều không hiểu.

Trước kia cũng cảm thấy chơi game thì có thể làm được cái gì, cho đến ngày hôm qua các con thua, mẹ mới hiểu được đó không chỉ là trò chơi.

Cho dù sau này không được quán quân cả nước cũng không sao, con thích là được.”
Tiết Dao Dao nói không lên lời, cô sợ mình sẽ khóc.

Sau khi nhận được tiền, không những không khóc, mà cặp mắt kia lại vô cùng sáng ngời.
Ngay cả bóng lưng rời đi, đều kiên cường không giống mọi ngày.
Tất cả mọi người đều trưởng thành.
Trải qua thất bại mà trưởng thành.

Mới có thể trở nên càng thêm kiên cố, không thể phá vỡ.
Biệt thự Giang gia.
Tiết Dao Dao không nghĩ tới vừa ra khỏi cửa, sẽ gặp được Giang Tả, anh trai trên danh nghĩa của cô.
Bước chân dừng một chút, muốn vòng đi sang bên cạnh.
Lại không ngờ rằng, cổ tay lại bị nắm chặt.
Hung hăng kéo cô lại.
“Cô muốn dọn ra ngoài như vậy?” Giọng nói Giang Tả đè thấp, lắng nghe thì lại có chút trầm.
Tiết Dao Dao liếc mắt: “Không phải là anh không muốn nhìn thấy tôi sao? Tôi dọn ra ngoài là được.”
“Là bởi vì tôi không muốn nhìn thấy cô, hay là bởi vì Phó Cửu?” Đôi mắt Giang Tả nhìn chằm chằm cô, chợt cười, thả lỏng tay ra, một tay đút vào túi quần, khi nói còn có chút mùi rượu: “Cô hiểu biết ít nhiều về người kia, lá gan cũng lớn thêm.

Người kia vĩnh viễn không thể thích cô, đừng có nằm mơ.

Nghe anh hai nói, đi tắm rửa sớm rồi ngủ, hiểu chưa?”
Tiết Dao Dao cũng cười: “Tất cả mọi người đều nói với tôi, đừng có nằm mơ, cô lớn lên béo như vậy, vẫn là cái dạng này.

Trước kia tôi cũng cảm thấy như thế, nhưng sau này lại không nghĩ vậy.

Tôi gặp người kia, vì sao tôi không thể nằm mơ? Bởi vì tôi nghèo? Bởi vì tôi béo? Có lẽ tôi không giống với những cô gái mà anh biết.

Khi thích anh, tiêu nhiều tiền cho mọi người như vậy, để mọi người cùng tỏ tình với anh, tôi không làm được như vậy.

Bởi vì tôi không nằm mơ, tôi tin chắc sẽ có một ngày tôi sẽ trở thành người mà mình muốn.

Khi tôi gặp được người tôi thích, tôi sẽ dùng cách thức trước kia, theo đuổi rồi làm quen, tỏ tình là chuyện của bản thân.

Tôi sẽ không nhờ ai thay tôi bày tỏ, nếu người ấy không tiếp nhận.

Quên đi, cuộc đời của tôi không chỉ có tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ.”
Tay Giang Tả đút vào túi run rẩy.
Anh luôn cho rằng ánh mắt kia chỉ luôn hướng về mình, tuyệt đối sẽ không rời đi trước.
Mười ngón tay nắm chặt, chặt đến nỗi trong hai mắt đều tỏa ra khí lạnh.
Chuyện này không biết từ khi đã nào bắt đầu vượt qua khỏi tầm kiểm soát của anh.
Cô yêu như vậy sao?
Cô không phải thích cậu sao?
Ầm!
Giang Tả duỗi tay, đấm thật mạnh lên vách tường bên cạnh.
Khi lái xe chạy tới, nhìn thấy một màn này, do dự kêu một tiếng: “Thiếu gia.”
Giang Tả đem kéo cà vạt xuống, tự lau đi máu dính trên mu bàn tay, cụp mắt, thanh âm trầm thấp: “Đưa tiểu thư đi, xem cô ấy muốn đi đâu.”
“Vâng”
Tài xế không dám chần chờ, lái xe đi, dọc theo sườn núi, nhìn thấy Tiết Dao Dao, lập tức dừng xe lại nói: “Tiểu thư, tôi đưa cô đi ra ngoài, buổi tối không an toàn.”
Tiết Dao Dao cũng không từ chối, dù sao nơi này cũng không gọi được xe, có tài xế đưa cô đi, cũng sẽ không quá lạnh.
Mới vừa lên xe.
Di động liền kêu.
Là Phong Thượng gọi tới, còn nói lắp một chút: “Em, em gái Dao, Dao Dao, em đang ở đâu? Anh, anh đang ở cùng đại thúc, đại thúc.

Anh, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ở quán Internet này.

Em, em đang bận sao? Cứ, cứ đi thong thả tới đây, đại, đại thúc có nói anh luyện tập với, với em.”
Ánh mắt Tiết Dao Dao sáng ngời, nhanh nhẩu nói: “Bây giờ em qua liền.”
“Đến, đến đây đi.” Phong Thượng bắt đầu luyện tay: “Phải luyện, luyện thật tốt.

Sau này, sẽ không giống, giống như hôm nay nữa.”
“Ừm.”
Tiết Dao Dao rất hiểu tâm trạng của Phong Thượng.
Đặc biệt là lúc xe chạy qua quảng trường.
Có một loại cảm xúc càng trở nên rõ ràng hơn.
Lúc ấy, cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp.
Nhưng mà, chính là ở chỗ này, Hạ Hồng Hoa tay cầm chiến phục, cười nhẹ nhàng đưa bọn họ mỗi người một tương lai, đặt vào trong tay bọn họ.
Lúc này đây.
Bọn họ nên cố gắng hơn nữa.
Trong quán Internet, vẫn làm ăn náo nhiệt như cũ.
Khi Tiết Dao Dao đẩy cửa đi vào.
Ân đại thúc ngậm điếu thuốc, vẫn là đẹp trai như trước: “Hey, đến rồi, vậy bắt đầu đi.”
Tất cả vẫn giống như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Mỗi người đều không thay đổi.
Trái lại càng thêm xác định mục tiêu của mình sau này rốt cuộc là cái gì.
Bóng đêm lại trầm thêm vài phần.
Biệt thự ở thành Nam.
Đèn đuốc sáng trưng.
An lão gia chắc chắn là rất cao hứng, dù sao cũng chỉ có một đứa cháu ngoại như vậy.
Cho người làm một bàn đồ ăn.
Khi Tần mạc ăn cơm thật ra cũng bình thường không có gì đặc biệt.
Cơm nước xong lúc sau.
Ông cháu hai người đánh cờ.
Lúc quân cờ hạ xuống.
Tần Mạc mới mở miệng: “Ông ngoại, tiếp theo cháu sẽ động đến Vu gia.”
Ngón tay An lão gia dừng lại: “Động đến Vu gia?!”

“Dạ” Đôi mắt Tần Mạc ngước lên, từ trước đến nay luôn cung kính đối với ông: “Lần này, cháu tới chính là để nói trước cho ông ngoại biết.

Nếu không có gì thay đổi, ngày mai bọn họ sẽ đến chỗ ông ngoại.

Vì sợ ông nghe được lời đồn không đúng sự thật, cháu có thể nói trước cho ông biết, không có ai châm ngòi cả.

Hành vi này của Vu Chân, cũng đủ để cháu kiện cô ta ra toà.

Thái độ của cháu sẽ không thay đổi, cũng hy vọng ông ngoại đến lúc đó đừng ngăn cản.”
An lão gia nhìn đứa cháu ngoại này, thở dài một hơi: “Vu Chân kia chỉ là quá thích cháu.”
“Cháu chưa từng đáp lại cô ấy bất cứ điều gì.” Mặc dù đối mặt với ông ngoại nhà mình, nhưng Tần Mạc cũng không nhượng bộ chút nào: “Trên đời này không có loại người lấy tình cảm ra làm lí do để làm hại người khác, đạt tới mục đích.

Việc cháu làm bây giờ, chẳng qua chỉ là đáp trả lại.”
An lão gia biết khuyên cũng không được, dứt khoát cũng không nói nữa.
Lên sáu tuổi, cháu ngoại không chơi cùng ông.
Một số việc, ông biết rõ, phải để cho tụi nhỏ tự xử lý.
Mặc dù là cá nhân ông thực sự thích đứa nhỏ Vu Chân kia.
Nhưng đại sự cả đời này, cũng không thể miễn cưỡng.
Vu gia bên kia.
Ông đành phải nghĩ biện pháp khác.
An lão gia nhìn cháu ngoại lại tiếp tục chơi cờ.
“ Đứa nhỏ này, ngoại trừ lúc nhỏ ở Mĩ bị chọc tức đến đến mức biểu lộ ra ngoài.

Sau khi lớn lên sao lại chưa từng biểu lộ ra như vậy.”
Tần Mạc ngước mắt: “Khi còn nhỏ?”
“Khi cháu sáu tuổi, đã quên rồi sao?” An lão gia như là nghĩ tới cái gì thú vị, vuốt râu phá lên cười: “Khi đó cháu thường xuyên bị bé con nhà bên cạnh đè dưới thân, muốn nhúc nhích cũng không được.

Còn nói về sau chờ cháu làm cảnh sát, người đầu tiên cháu bắt chính là con bé.”
Tần Mạc suy nghĩ nửa ngày, có chút mơ hồ.
An lão gia lắc đầu: “Xem ra đã quên thật rồi.

Khi cháu đi, cháu còn buồn một trận đấy.”
Buồn? Anh?
Tần Mạc vẫn không nhớ.
An lão gia cười ha hả nói: “Nhưng mà không biết ông bạn già của ông đã dọn đi đâu.

Nhưng mà Bạc gia chính là kỳ quái như vậy, lúc nào cũng không ở một chỗ quá lâu.”
“Bạc?” Tần Mạc dừng động tác bởi vì họ này, dừng lại một chút.
An lão gia nhướng mày: “Thế nào? Có phải nhớ lại cái gì hay không?”
“Không có.” Tần Mạc chỉ là nhớ tới họ của Z, chính là họ Bạc.
Đề tài của hai ông cháu không xoay quanh Vu gia, mâu thuẫn liền giảm đi rất nhiều.
Từ lúc ra khỏi biệt thự đến lúc sau, Tần Mạc nhìn lướt qua di động của mình.

Trên màn hình trống không, chẳng có cái gì.
WeChat, cái ảnh đại diện kia cũng rất im lặng.
Có lẽ, anh nên cho thiếu niên một chút thời gian.
Bởi vì một khi người kia nói ra.
Nếu câu trả lời là từ chối.
Anh không biết mình sẽ làm ra cái gì.
Tần Mạc nghĩ hôm nay thiếu niên có nói qua.
“Anh Mạc, em là thẳng, về sau cũng là……”
Anh không phải là không thẳng.
Chẳng qua là điên rồi mới có thể thích một người như vậy.
Ngày hôm sau.
Khi ánh mặt trời chiếu lên người, còn có chút ấm.
Bạc Cửu không đi đâu hết, thứ nhất là bởi vì người thân còn chưa đi, thứ hai là bảy ngày này cũng không có trận đấu.

Cô có thể nghỉ ngơi thoải mái một chút, tiện thể làm mấy việc che giấu.
Cô hiểu rõ, Vu Chân không tra ra được cái gì.
Nếu đúng là có tin tức cụ thể cũng sẽ không đến lượt Tổ Trọng Án đi làm chuyện này.
Dù cho là tìm cái lý do nhốt cô vào bằng biện pháp này.
Nếu lại đến lần thứ hai cũng là phiền toái.
Cho nên trước tiên cô hợp tác với người đó nên gọi một cuộc điện thoại: “Sau này, khi tôi cần luật sư biện hộ, tôi sẽ tặng anh một tin tức về người vợ trước.”
“Nói.”
Từ trước đến nay, luật sư Bạch không phải là người dài dòng, đây cũng là lí do mà Bạc Cửu tán thưởng trong hợp tác: “Tài liệu cho thấy, lúc trước anh có một đứa con năm tuổi.”
“Cám ơn cậu đã nói chuyện này cho tôi sớm, hiện tại đứa bé năm tuổi kia đang ở chỗ tôi.

Để tôi cách xa mẹ nó ra một chút.” Nam nhân đem cà vạt kéo xuống, híp mắt nhìn đứa bé trước mắt.
Bạc Cửu cười: “Vậy, thật sự là chúc mừng anh, hôm nào trò chuyện.”
Lúc này không cúp điện thoại, còn chờ đợi đến khi nào.
Làm xong những điều này, trong đầu liền lại hiện ra khuôn mặt tuấn mỹ cấm dục kia.
Lắc lắc đầu, nhìn vào gương.
Miệng vết thương ở cánh môi còn chưa khỏi, tuy rằng rất nhỏ, nhưng là một chỗ có thể nhìn thấy được.
Theo bản năng, giơ tay lên lau qua một chút.
Cả người thiếu niên cũng ngửa về phía sau.
Nghĩ nghĩ, việc này vẫn nên là tự mình tiêu hóa lại một chút …….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui