Editor: Mỹ Linh
An ảnh hậu đi ra, liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, hỏi Tần thượng tướng: ” Bà ta tới làm gì vậy?”
“Muốn tìm con chúng ta cầu tình.
“Tần thượng tướng nói,duỗi tay một cái, liền đem người kéo lại đây.
An ảnh hậu trịnh trọng lắc đầu: “Bà ta không có hy vọng rồi, con em cũng không để ý đến mặt mũi của ai van xin hộ, đúng rồi, anh luyện trò chơi thế nào rồi?”
“Còn kém một chút.
” Tần thượng tướng ra vẻ khó xử: “Có chút kỹ năng phóng không chuẩn.
”
Lúc này Lý sĩ quan phụ tá đã đã trở lại.
Sự thật chứng minh Lý sĩ quan phụ tá là người phi thường hiểu được tâm tư, đối với chiến tích vừa rồi của BOSS ở trong trò chơi một hơi giết ba người im miệng không nói, hơn nữa rất có nhãn lực thấy vậy thối lui đến phòng khách.
An ảnh hậu bên này vừa nghe Tần thượng tướng nói, liền trực tiếp ngồi qua, phi thường có phong phạm cao thủ: “Em dạy cho anh.
”
“Tốt.
” Tần thượng tướng bình tĩnh đáp lời, nghĩ thầm đổi một loại phương pháp, có đôi khi trò chơi cũng không nhất định là vô dụng.
Đáng tiếc, câu nói tiếp theo của An ảnh hậu lại làm Tần thượng tướng không vui: “Chờ ông học xong, tôi bảo Phó Cửu mang theo hai ta cùng nhau đánh.
”
“Phó Cửu? Chính là người thường xuyên ở trong trò chơi đem em theo?” Tần thượng tướng nhàn nhạt nói.
An ảnh hậu một bên phủi màn hình, một bên gật đầu.
Tần thượng tướng thong thả ung dung nhướng mày, xem ra cần phải tìm cơ hội cùng “Phó Cửu ” ở trong trò chơi gặp mặt.
Phó Cửu cũng không biết, cô hiện tại bị Tần thượng tướng theo dõi.
Tin tức thẩm phán án tử vừa ra tới, cô trực tiếp nhận điện thoại của Lý Mộng Nhiên: “Ở tù chung thân, giống như đại thần nói, bọn họ cả đời đều không ra được khỏi ngục giam.
“
Lý Mộng Nhiên không biết nên hình dung loại cảm giác này như thế nào.
Cô vẫn luôn xem TV, xem về tin tức này, khi nhiều con tin hỏi cô vì cái gì không đứng ra, thậm chí lòng cô đều lạnh.
Mà khi cô nhìn đến Tần thần đứng ra mở miệng, trong nháy mắt.
Cô đã sớm đã không quan tâm hai cầm thú kia sẽ có kết cục gì.
Lý Mộng Nhiên cười khẽ: “Phó Cửu, hai người thật sự rất giống nhau.
“
“Chúng tôi? “Phó Cửu nhướng mày.
Lý Mộng Nhiên nhìn trần nhà: “Cậu cùng Tần thần, hai người thật sự rất giống nhau, khi vừa mới bắt đầu đoạn thời gian kia tôi thậm chí đã từng nghĩ tới dứt khoát chết đi, không ngừng ở trên diễn đàn đăng bài viết, tôi có thể kiên trì lâu như vậy, chính là bởi vì lúc ấy cậu ở trước màn ảnh nói qua một câu, rất may mắn,chính nghĩa tôi chờ tới rồi.
”
“Là vì chính bản thân cậu đủ dũng cảm.
“Phó Cửu ngước mắt nhìn thoáng qua hình ảnh nhóm cách đó không xa, sau đó đè thấp tiếng nói: “Mộng Nhiên, có một việc tớ muốn hỏi hỏi cậu, tên diễn đàn kia là gì? Ở trên diễn đàn có ai cùng cậu tiếp xúc qua?”
Lý Mộng Nhiên không rõ thiếu niên sao lại muốn hỏi việc này: “Về điểm này, Tần thần có hỏi qua tớ, cảnh sát bên kia cũng rất để ý,Phó Cửu, diễn đàn này có vấn đề gì sao?”
“Chỉ là tò mò tại sao cậu lại si mê một cái diễn đàn như vậy.
” Phó Cửu giải thích không rõ ràng.
Lý Mộng Nhiên hạ thấp giọng: “Bởi vì sẽ có người an ủi tớ, nhưng mà cũng không phải trực tiếp tiếp xúc, mà khi tớ đăng bài thì tất cả mọi người đều sẽ trả lời, vẫn cảm thấy ở nơi đó rất có cảm giác an toàn, mọi người đều không quen biết nhau, nhưng lại có thể đem bí mật thống khổ nói ra.
”
“Xác thật là địa phương không tồi.
” Phó Cửu hai tròng mắt bắt đầu có sát khí, hơi thở đều có chút nguy hiểm: “Nếu có thể nói, nói cho tớ biết và cho tớ xem được không? “
Phó Cửu vừa nói xong, phía sau liền vang giọng nói của Tần Mạc: “Địa phương nào không tồi?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...