Editor: Sunshine ^^ (Dương Dương)
Nghe vậy, Phó Cửu cười.
Rất chậm rất chậm nâng lên hàm dưới, liền như vậy một tay đút túi quần, đến gần Vu Chân: “Cảnh sát Vu, cô khuyên chậm rồi, hiện tại tôi rất muốn có ý đồ khác với anh ấy.”
Ngay tức khắc.
Mặt Vu Chân liền có chút cứng đờ lại.
Cô ta nhìn thiếu niên trước mắt, ánh mắt trầm xuống một chút.
Phó Cửu này, có phải hay không còn không rõ ràng lắm, cô rốt cuộc là ai.
“Kia thật là đáng tiếc.
“Vu Chân cũng không giận:” Nguyên bản tôi còn muốn ở chung thật tốt với anh em bên người Mạc đại ca, hiện giờ xem ra có chút khó khăn.
“
Phó Cửu lại bóc một cây kẹo que, chỉ cho đối phương hai chữ: “Tùy cô.
“
Liền bởi vì thái độ thiếu niên như vậy, Vu Chân mới có thể càng tức giận, đôi tay cô ta đã nắm chặt lên.
Rốt cuộc từ trước nay đều không có ai nói chuyện như vậy cùng cô ta, hơn nữa thực rõ ràng Phó Cửu này rất không biết tốt xấu.
Bất quá, cô ta cũng không có tiếp tục nói tiếp, ngược lại khóe miệng mang theo ý cười nhợt nhạt.
Không phải bởi vì cái gì khác, mà là bởi vì bên kia Tần Mạc đã nói xong, hướng tới bọn họ bên này đi tới.
Vu Chân từ trước đến nay sẽ không ở trước mặt Tần Mạc biểu hiện ra ngoài cô ta can thiệp vào đời sống sinh hoạt của anh, thậm chí trước nay đều là tự nhiên hào phóng.
Ví dụ như thời điểm học cao trung, cô biết được có một ít người bị hại bởi vì án tử mà được đặc biệt đi gần Tần Mạc, lại ghen ghét cũng sẽ không làm trò trước mặt Tần Mạc.
Bởi vì Vu Chân rất rõ, một khi người kia nhận thấy được suy nghĩ này của cô ta, khẳng định sẽ đối với cô ta có điều phản cảm.
Vu Chân rất rõ ràng cư xử đúng mực, thấy Tần Mạc, lập tức mở miệng nói: “Mạc đại ca, vị luật sư bên Trương cục trưởng tới, đang ở phía sau, anh muốn hay không gặp một lần.”
“Không cần.” Tần Mạc nhàn nhạt nói, cả nhìn cũng không có nhìn Vu Chân, trực tiếp duỗi tay đem thiếu niên túm qua, hướng tới tận cùng bên trong đi.
Phía sau hai người còn có rất nhiều phóng viên.
Nhưng Tần Mạc cũng không để bụng việc này.
Đè thấp thanh âm ở bên tai Phó Cửu chậm rãi nói: “Em có phải hay không lại quên lời nói của anh, hử? Lại đi lung tung trêu chọc người, trực tiếp đem em khóa lại, tin hay không? “
“Anh Mạc, lần này anh thật là oan uổng em.
“Phó Cửu cười khẽ:” Em đối với cảnh sát từ trước đến nay không có hứng thú, đặc biệt là loại hình như Vu tiểu thư.
“
Nghe vậy, Tần Mạc mày nhíu một chút, cũng không có buông thiếu niên ra, mà là mang theo Phó Cửu cùng nhau vào phòng thẩm vấn.
Bị làm lơ, Vu Chân chỉ cảm thấy từ trước đến nay cũng không từng có quá ghen ghét người nào đến như vậy.
Bất quá là ỷ vào chính mình là con trai, lại là đội viên chiến đội Đế Minh, càng dễ dàng tiếp cận người kia, mới dám nói chuyện cùng cô ta như vậy.
Rốt cuộc Mạc đại ca cũng sẽ không đối với một cậu con trai có phương diện này mà chuẩn bị tâm lý phòng bị.
Vu Chân mang theo mũ cảnh sát nheo mắt lại.
Xem ra, cô cần phải tra thực kỹ người Phó Cửu này, nhưng cô không chịu đựng được bên người Mạc đại ca có một người tâm cơ như vậy tồn tại.
Mà lúc này, ngồi ở phòng thẩm vấn Trương cục đã biết tin tức luật sư nhà mình tới.
Đây không thể nghi ngờ là một tin tức tốt.
Luật sư xuất hiện cũng có nghĩa chuyện này có thể xoay ngược lại.
Trương cục trưởng vẫn là rất tín nhiệm đồng bọn của hắn.
Phỏng đoán là lợi dụng quần chúng tới làm dư luận, là dễ dàng nhất.
Trương cục mặc dù không ra ngoài cũng có thể tưởng tượng được mọi người đã đem lực chú ý từ trên người hắn chuyển dời đến trên người cô gái kia.
Khẳng định sẽ không thể thiếu chất vấn.
Cứ như vậy, hắn bên này áp lực liền sẽ giảm bớt.
Nói không chừng cuối cùng chỉ nói chuyện này nhỏ nhặt không đáng, phán vấn đề tác phong làm việc của hắn, khiến hắn bị cắt chức ăn năn.
Cho nên nói người đem sự tình làm lớn chuyện lên cũng thật là ngốc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...