Đế Thiếu Sủng Trong Lòng Giáo Thảo Quốc Dân Là Nữ Sinh


Editor: Bích Hóa
“Kêu cục trưởng của các cậu vào đây.”
Hai người bị nhốt lại cũng không biết chuyện phát sóng trực tiếp trên mạng.

Vì thế vị Lưu phó cục kia còn đang cảm thấy chỉ với lực ảnh hưởng của ông ta, chuyện này cuối cùng cũng có thể từ lớn hóa nhỏ.
Chỉ tiếc người đối mặt với ông ta bây giờ là Tần Mạc.
Kỳ lạ là vị Lưu phó cục mới nhậm chức này cũng không quen biết đại thiếu gia của Tần gia.
Nếu không thì cũng chẳng phải là loại thái độ này.
Lưu phó cục nhìn lướt qua người thẩm vấn ông ta, ngón tay kia đã sắp chọc tới trên mặt anh: “Nhìn cái dạng này của cậu thì chắc là mới tốt nghiệp chứ gì.


Chuyện của tôi cậu không làm chủ được, đổi người!”
Phó Cửu đứng bên cạnh thầm nghĩ tên Lưu phó cục này không sống qua nổi đêm nay, chọc ai không chọc lại đi chọc đại thần.
Trên mặt Tần Mạc lại không có thay đổi nào, anh cúi đầu viết mấy chữ, thản nhiên nhắc nhở: “Lưu phó cục, nơi này là cục cảnh sát.”
Lưu phó cục cười một tiếng: “Tôi đương nhiên biết nơi này là cục cảnh sát.

Bây giờ tôi hỏi cậu có biết tôi là ai hay không?”
Tần Mạc liếc mắt nhìn ông ta một cái, sau đó gõ xuống mặt bàn ý bảo người bên cạnh ghi âm lại.
Lưu phó cục vừa thấy thế liền híp mắt lại, vẫn giữ thái độ như cũ: “Trước khi luật sư của tôi tới, tôi sẽ không nói bất cứ điều gì.”
“Vậy ông có thể yên tâm, luật sư riêng của ông không tới được.” Tần Mạc buông bút xuống, sườn mặt tuấn mỹ.
Lưu phó cục nghe vậy, không biết tại sao trong lòng lại dâng lên một trận bất an.
Có lẽ là vì khí chất của đối phương.
Lưu phó cục nhịn không được mở miệng: “Tôi cần gọi cho luật sư của tôi.”
Hai đồng chí cảnh sát không khỏi nhìn thoáng qua nhau.
“Gọi giúp ông ta.”
Tần Mạc đã mở miệng, cục trưởng Hoàng tự nhiên sẽ gật đầu.
Lưu phó cục nhanh chóng nhận điện thoại, bên kia vang lên hai tiếng mới nhận cuộc gọi.

Đáng tiếc đối phương không đợi ông ta mở miệng đã cuống quýt nói: “Lưu phó cục, không ổn rồi, người bên kiểm tra kỷ luật đột nhiên xông vào nói là muốn điều tra ngài.

Có phải tài khoản của ngài đã lộ ra bên ngoài rồi hay không? Tôi đã nói từ sớm rằng những người phụ nữ đó không đáng tin, ngài lại cố tình không nghe.


Chuyện của chúng ta… Khoan đã, các người không được đụng vào thứ đó!”
Ngay sau đó là một trận ồn ào.
Tần Mạc thưởng thức chiếc bật lửa trong tay, ngữ khí thản nhiên: “Xem ra tội danh của ông còn rất nhiều.

Chứng cứ lần này đã có đủ tất cả.”
Lúc này Lưu phó mới ý thức được chuyện ngu xuẩn mình đã làm.
Chỉ là vì sao người bên kiểm tra kỷ luật lại tìm được luật sư của ông trong nhà ngay lúc này chứ?!
Có phải quá trùng hợp hay không?
Chỉ có Phó Cửu biết đây không phải là trùng hợp.
Từ trước đến nay đại thần luôn như thế, mỗi câu nói đều có mục đích riêng.
Chắc hẳn là đã tính thời gian, đến khi cảm thấy tới giờ chỉ định mới để Lưu phó mắc vào lưới, dẫn đường cho ông ta gọi cuộc điện thoại kia.
Nếu hành vi xâm phạm vị thành niên không đủ trừng phạt tên súc sinh này vậy thì thêm một cái nữa.

Cho nên mục đích từ đầu của đại thần không chỉ đơn giản là khiến bọn họ không thể ra khỏi tù, mà là… Tử hình!
Cứ vậy mà làm trò trước mặt Lưu phó, Tần Mạc đi gọi điện thoại: “Các cậu không cần tra tên luật sư kia.

Tra kỹ những người phụ nữ đã từng tiếp xúc với Lưu Ái Quốc, đặc biệt là người có tài khoản.”
Trong phút chốc, sắc mặt của Lưu phó cục trở nên tái nhợt như tuyết: “Cậu, cậu!”
Tần Mạc đứng lên, thong thả ung dung: “Bây giờ tôi đi gọi cục trưởng của chúng tôi, cục trưởng Hoàng.”
Cục trưởng Hoàng: “…” Ông vốn dĩ đã đứng bên cạnh cơ mà!
“Chiêu đãi ông ta thật tốt.” ‘Chiêu đãi’ trong miệng Tần Mạc chắc chắn không phải loại khách khí bình thường.
Lưu phó cục nghe vậy, cả người mềm nhũn ngồi trên ghế, không còn khí thế khiến ai cũng hoảng sợ như vừa rồi nữa.
“Cậu, rốt cuộc cậu là ai?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui