Đế Thiếu Sủng Trong Lòng Giáo Thảo Quốc Dân Là Nữ Sinh
Tưởng tượng đến đây, Phó Cửu buồn bực xoay người, trong tay ôm tôm hùm, mặt muốn ghét lại không thể ghét.
Hôm nay đại thần rút của cô bao nhiêu tiền, cô liền kiếm lại bấy nhiêu trên người anh ta...!Một đổi một, rất công bằng!
Lúc này, hai tròng mắt thâm thúy của Tần Mạc vẫn còn đang nhìn tin nhắn WeChat trên màn hình di động, ánh mắt phức tạp khó hiểu.
Anh cho rằng thiếu niên sẽ nhắc đến chuyện kia, thế nhưng đến một câu cậu ta cũng không nhắc tới...
COCO quay đầu nhìn anh, do dự nói: “Xem ra Phó cửu cũng không phải vì chuyện trong nhà bọn họ mới tới tìm đội trưởng.
Chẳng qua đột nhiên cậu ta thay đổi nhiều như vậy, thật sự khiến người khác khó có thể tiếp thu.
Có phải trước kia cậu ta vì tiếp cận đội trưởng nên vẫn luôn diễn kịch hay không? Có lẽ trước đây biết đội trưởng thích loại người ngoan ngoãn nên mới làm như vậy.
Hiện tại cảm thấy không cần tiếp tục diễn nên mới buông thả mình như vậy?”
Tần Mạc lại nhìn thoáng qua nhãn dán hình người nháy mắt trên WeChat, biểu tình thờ ơ: “Thủ đoạn diễn kịch như vậy, loại người ‘thông minh’ như cậu ta có thể nghĩ ra được sao?”
Nghe vậy, khóe miệng COCO giật giật.
Đội trưởng, tuy rằng trước kia Phó Cửu đúng thật là không thể nào thông minh được.
Nhưng mà hiện tại cậu ta rất lợi hại, nói không chừng là đã từng diễn kịch.
Nhưng mà nếu là diễn kịch cũng sẽ không cần thiết nói cho bọn họ cậu ta chính là Hắc Đào Z.
Nghĩ vậy, cậu cảm thấy nên xem trọng năng lực đoán ý của Hắc Đào Z qua lần gặp mặt này.
Nếu muốn diễn cho tốt, Phó Cửu cũng không cần thường xuyên trêu chọc tổng giám đốc khiến anh ấy luôn có ý niệm muốn giết chết cậu ta.
Vậy thì biến hóa kia rốt cuộc là vì cái gì?
Chẳng lẽ là bởi vì gia cảnh* thay đổi?
* Tình huống trong gia đình, thường nói về tình trạng kinh tế.
COCO vẫn không hiểu.
“Chỉ cần Hắc Đào Z luôn bảo trì như vậy thì không cần phải xen vào việc của cậu ấy.” Tần Mạc nghiêng đầu mở miệng, hai mắt nhắm lại như đang nghỉ ngơi, tóc màu đen vì vừa rồi bị xoa nhiều lần nên giờ hơi hỗn độn.
Anh có cảm giác trên đầu mình như còn lưu lại cái gì, không được tự nhiên dùng tay xua đuổi đi.
COCO và Mập Mạp nghe đến đây, cả người dừng lại.
Luôn bảo trì như vậy...!Là bảo trì cái gì...!Bộ dạng đùa giỡn tổng giám đốc sao...?!
COCO cúi đầu cắn lỗ tai con thỏ.
Quả nhiên đội trưởng đối với Hắc Đào Z rất dung túng!
Ban đêm.
Trần Hiểu Đông đang đứng trước cửa nhón mũi chân nhìn xung quanh.
Trong lòng cậu rất sốt ruột, bên thiếu gia cũng không có tin tức gì.
Chỉ nói một câu: “Anh ấy đã biết.” Sau đó ngắt điện thoại.
Lúc ấy trong lòng Trần Hiểu Đông liền lộp bộp một tiếng.
Anh ấy đã biết là có ý tứ gì?
Ý muốn nói Tần thiếu đã biết chuyện thiếu gia muốn ngủ cùng anh ấy?
Thế thì chẳng phải thiếu gia có đi mà không có về?!
Trần Hiểu Đông chấn động, nhanh chóng bật dậy.
Không được! Cậu cần thiết nghĩ ra biện pháp giải quyết, nếu không cậu thử xông vào sân khu quân đội? Nhà họ Tần hình như là ở nơi đó.
Thời điểm Trần Hiểu Đông buồn bực đến mức muốn dậm châm, Phó Cửu đi tới từ phía sau vỗ vỗ vai cậu: “Trời đã tối, cậu đứng đây làm gì?”
“Thiếu gia!” Hai mắt Trần Hiểu Đông sáng lên: “Thiếu gia còn sống trở về! Thiếu gia, cậu có bị đánh chỗ nào hay không? Không sao đâu, cậu cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ đi lấy thuốc giúp cậu!”
Phó Cửu nghe Trần Hiểu Đông viện cớ, tay xoa xoa huyệt thái dương: “Lần nào cậu cũng hi vọng tôi bị đánh.
Nhìn cho kỹ, trên người tôi không có vết thương nào cả!”
Lúc này Trần Hiểu Đông mới để ý thiếu gia nhà hắn xác thật không có chỗ nào là không ổn.
Ngược lại trên gương mặt xinh đẹp kia nhiễm một tầng đỏ ửng giống như được ăn rất thỏa mãn, trong tay ôm hai con tôm Úc Châu cỡ lớn còn sống?
Trần Hiểu Đông tò mò duỗi tay, hỏi: “Thiếu gia, cậu lấy đâu ra hai con tôm hùm Úc Châu lớn như vậy?” Vẫn còn đang sống...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...