Editor: Bích Hóa
Buổi chiều bốn giờ.
Biệt thự An thị.
Ở Giang Thành, đây là nơi tấc đất tấc vàng, còn có khu vực bể bơi tư nhân, không thiếu gì cả.
Bên cạnh bể bơi tư nhân là một mảnh đất trống rất lớn, bên trong đậu từng chiếc máy bay tư nhân.
Ở nơi này, dường như số người nói tiếng Anh còn nhiều hơn số người nói tiếng Trung.
Trong đại sảnh trải thảm đỏ dài, vô cùng xa hoa rồi.
Chỉ là nơi này lại cực kì an tĩnh.
Ngoại trừ một hai người khách linh tinh tới thăm hỏi, cũng không thấy có bao nhiêu náo nhiệt cả.
Không phải người khác không muốn tới.
Mà là An lão gia đã nói hôm nay bọn họ có tiệc gia đình, không bàn tới bất cứ việc làm ăn nào.
Bên cạnh bàn cờ làm từ gỗ đàn hương, An lão gia còn đang chơi cờ cùng bạn bè.
Sau khi Tần Mạc tiến vào, gương mặt uy nghiêm kia lập tức thay bằng nụ cười.
Mọi người không cần quay đầu lại nhìn cũng biết ai tới.
Người có thể khiến An lão gia thành như thế, ngoại trừ Tần Mạc cũng không tìm thấy kẻ thứ hai.
Tần Mạc đi tới gần, giọng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Nguyên gia gia, Vu gia gia.
”
Hai ông già gật gật đầu, trong mắt lộ ra tia thưởng thức: “Đã gặp qua nhiều người gọi là nhân gian long phượng*, nhưng đứa nhỏ Tần Mạc này vẫn đẹp trai nhất.
”
*Nhân gian long phượng: Rồng phượng ở nhân gian.
An lão gia rất thích nghe câu này, quay đầu nói với người hầu: “Vào bếp chuẩn bị cơm đi, làm nhiều món thiếu gia thích.
”
“Vâng.
” Người nọ cũng là ông lão sống tại nhà họ An lâu rồi.
Trước kia ông thường chăm nom An ảnh hậu nên đối với khẩu vị của Tần Mạc cũng khá rõ.
Sau khi An lão gia nói xong liền quay đầu mở miệng trêu ghẹo: “Chỉ mới thấy hai vị gia gia, không thấy được em Vu của cháu sao?”
Lúc này mỹ nhân đang úp mặt trên bàn chợt ngẩng đầu lên, khuôn mặt cô vô cùng xinh đẹp, miệng nhỏ như quả đào, làn da trắng nõn, cả người mặc đồng phục cảnh sát nhân dân, đôi mắt sáng ngời.
Tần Mạc cũng không trả lời câu hỏi của An lão gia, ngược lại lạnh nhạt nói: “Cháu còn phải đi gặp một người nên chỉ có thể ở cùng với ông ngoại đến 6 giờ.
”
Gặp một người?
An lão gia nhướng mày.
Chuyện này thật hiếm lạ, kẻ nào có thể khiến người có ánh mắt cao hơn đỉnh núi như cháu ngoại ông đi gặp?
Ông không khỏi nhìn về phía Lương bí thư đi theo sau Tần Mạc: “Lương tiên sinh, thằng bé muốn đi gặp ai vậy?”
Lương bí thư rất tôn kính An lão gia, thời điểm trả lời cũng tất cung tất kính, mặc dù có chút khó nói: “Chính là em trai thiếu gia mới nhận gần đây, là đội viên trong chiến đội, tuyển thủ không tồi.
”
Anh không nói tên vị Phó thiếu kia ra.
Tuy rằng lão gia chưa từng nghe qua sự tích cũ của Phó thiếu, nhưng lỡ như đã nghe thì…
An lão gia cười cười: “Cháu thằng nhóc này, ngoài buôn bán thì cũng là những đội viên đó.
Lớn như thế rồi còn không biết đi tìm bạn gái.
”
“Vu Chân nhà tôi không phải cũng đang cô đơn sao?” Vu lão gia nói: “Những chuyện như vậy không phải muốn là có.
”
Nghe đến đó, mỹ nhân liền đứng lên, liếc mắt nhìn Tần Mạc một cái, ý cười nhợt nhạt: “Anh Mạc không tìm, cháu cũng không vội vàng tìm.
”
“Đúng đúng đúng, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, anh Mạc của cháu làm gì, cháu liền làm cái đó.
” Ông Vu thở dài một hơi: “Bây giờ lại dám chạy đi làm cảnh sát nhân dân, mỗi ngày đều phải dãi nắng dầm mưa, khuôn mặt của cháu chịu được sao?”
Vu Chân hơi mím môi, ngược lại có vài phần phóng khoáng: “Ông nội, không phải cháu đã nói đừng xem cháu như phụ nữ khác rồi sao.
”
“Cháu nhìn mình xem, chẳng bao giờ để ý tới bản thân một chút nào.
” Vu lão gia hoàn toàn không có biện pháp, trong mắt lại đầy tự hào.
An lão gia nói: “Nên như vậy, nhưng mà Chân Nhi, cháu phải nhớ kỹ đừng đi vào con đường nguy hiểm.
”
“Vâng vâng, thưa các vị lão gia, các ngài cứ tiếp tục trò chuyện, cháu còn có vài điều về vụ án cần anh Mạc chỉ dạy.
” Vu Chân xoay đầu sang, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Tần Mạc.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...