“Đi qua nơi kẻ đến rồi người đi, dù không thích thì cũng phải trân trọng.
Tôi lặng lẽ trải qua cuộc đời này, không đi vào thế giới của em, chỉ nguyện làm bờ vai của em……”
Thời điểm giọng ca ấm áp truyền đến, Phó Cửu trái tim lập tức mềm mại, phía sau lưng cũng thả lỏng rất nhiều.
Bởi vì đại thần quá lợi hại, cho nên thời điểm đối mặt với đại thần, cô vẫn luôn ở trạng thái phòng bị.
Không giống như khi cô đối mặt với Phong bảo bảo và Dao Dao, không có lo lắng như vậy.
Nói vậy đại thần cũng đã nhận ra, cho nên ở lần sau khi cô từ chối, mới có thể có vẻ mặt và bóng dáng như vậy.
Nhưng trên thực tế, mỗi lần đại thần thực hiện, đều là bảo vệ cô.
Tuy rằng tất cả đều dựa vào đại thần thật sự cho rằng cô là con trai, đem cô trở thành em trai mà đối xử.
Nhưng là, cô có bao nhiêu năm, không có nếm trải qua tư vị được che chở?
Sẽ có bao nhiêu người đối tốt với cô nhưu vậy?
Hình như cũng không có nhiều.
Chủ yếu đại thần chỉ nhìn cô, cũng không sẽ không tin tưởng cô.
Điểm này, làm Phó Cửu vẫn luôn cảm thấy vui mừng.
Phó Cửu cũng nói không rõ, liền cảm thấy tình trạng như vậy rất tốt.
Vì để cô không khẩn trương, đã nhét tai nghe để cho cô nghe nhạc, biện pháp nuông chiều người như vậy cũng chỉ có đại thần mới có thể nghĩ ra được.
Đại khái cùng xuất thân của đại thần có quan hệ, tuy rằng ngày thường rất lạnh nhạt lại bá đạo, giáo dục lại vô cùng tốt, cho nên lúc ở chung luôn rất thoải mái.
Một khắc kia, thế giới ồn ào náo động giống như đều ngừng lại.
Trong bóng đêm, Phó Cửu có thể ngửi được hơi thở bạc hà quen thuộc, nam nhân thanh đạm như nước cùng hơi thở trong phòng nhất trí, tĩnh mịch lại mang theo một mùi thuốc lá.
Rất dễ dàng có thể khiến cho người ta an tâm.
Cho nên nói người học qua tâm lý học, thật sự rất khó đối phó,
Bởi vì lúc đại thần đối xử dịu dàng, đều sẽ đem sở dụng sở học của hắn dùng tới.
Dù sao theo tâm lý học, âm nhạc có thể làm cho người ta thả lỏng cảnh giác.
Phó Cửu cười, dựa vào hơi thở mà phán đoán phương hướng của Tần Mạc, nhấc chân chuẩn bị đứng lên.
Nhưng trọng tâm lại không ổn, trước tiên hướng phía trước mà ngã xuống.
Tần Mạc đứng ở phía trước thiếu niên, nhanh hơn Phó Cửu một bước, cầm tay Phó Cửu.
Bởi vì do thuốc mỡ mắt, Phó Cửu vẫn đang nhắm mắt lại, không thể mở, dứt khoát ngẩng lên đầu tới, dùng nụ cười nhẹ để thay thế cho lòng biết ơn của mình.
Không nghĩ tới, bộ dáng này của cô sẽ có bao nhiêu lực sát thương.
Tần Mạc đứng ở kia, nhìn thiếu niên khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn như sứ kia, sự mềm mịn nơi đầu ngón tay khiến hắn có đôi chút không nỡ dời nó đi, cứ như thế nắm lấy thiếu niên ấy, ngũ quan ngay thẳng rạch ròi tựa như dung hòa cả ánh sáng ở trong gian phòng vậy.
Phó Cửu nhắm hai mắt, cho nên cô hoàn toàn không có nhìn thấy bộ dáng này của Tần Mạc.
Tình trạng của Tần Mạc như vậy, hoàn toàn không giống như hắn của ngày thường.
Nếu nhất định phải tìm một từ để hình dung, đó chính là có chút mất khống chế……
Đôi mắt sâu thẳm đó hiện lên nét thâm trầm, khiến hắn tựa như nhìn thấy một quý tộc dracula từ thế kỷ mười chín vậy, vừa kiêu ngạo lạnh nhạt, vừa xa cách một cách đúng mức.
Mà khi hắn nhìn chăm chú vào môi thiếu niên, đôi ngươi đen như mực ấy có một lực hấp dẫn chết người.
Khuôn mặt kia càng đẹp trai một cách quá đáng, ánh đèn chiếu tới, như là có kim cương vỡ ở sâu trong đôi mắt ấy vậy.
Tần Mạc có thể rõ ràng cảm giác được, tim hắn đập cùng lúc bình thường có điểm không giống nhau.
Không biết là nhanh, hay là chậm.
Chỉ là ngón tay lướt qua thiếu niên phát, ánh mắt chạm vào môi thiếu niên, không biết vì sao bên trong hắn có một loại xúc động, thúc giục hắn khom lưng xuống…….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...