Tần Mạc ngước mắt nhìn hắn, đáy mắt đặc biệt thâm thúy.
Có thể thấy được tin tức này đối hắn có bao nhiêu quan trọng.
Mập Mạp xoay notebook trên tay, biểu tình phấn khởi nói: “Tổng giám đốc Tần, vừa rồi ở Giang Thành có mấy tiệm internet đồng thời bị tê liệt.
Người bình thường đều cho rằng đây chỉ là trùng hợp, suy đoán nhất định là có virus xâm nhập, trên thực tế không phải như vậy.
Chúng tôi làm hacker đều biết, virus sẽ không tới nhanh và cũng không rời đi nhanh như vậy.
Không có người ra tay, virus sẽ tự mình biến mất sao? Này quả thực là chuyện hoang đường! Khả năng lớn nhất chính là có hacker khởi xướng công kích.
Vì thế tôi liền điều tra các tiệm internet, đúng thật là phát hiện có vấn đề.
Chúng nó không phải trúng độc mà là bị người điều động công tác hình thức tiềm tàng! Nói cách khác, trên mấy nghìn máy tính ở Giang Thành đồng thời vận hành phục vụ cho một người!”
COCO nghe đến ngây người, miệng đang cắn tai con thỏ buông lỏng: “Lợi hại đến như vậy?”
“Đương nhiên!” Mập Mạp kích động: “Cậu không biết chuyện này đại biểu cho cái gì.
Người có thế làm được bước này, ít nhất cũng ở trong top 3 hacker giỏi nhất cả nước! Nhưng mà vẫn có một chút kỳ quái.
Hiện tại nhóm lão đại hacker đều sẽ có notebook chuyên môn của riêng mình dùng để công kích, hắn lại dùng máy ở tiệm internet.
Phong cách như vậy căn bản chính là của tên Hắc Đào Z kia!”
Sau khi Tần Mạc nghe xong những lời này cũng không có biểu tình gì, chân này gác lên chân kia, dựa người vào ghế, mày hơi nhướng lên nhìn giống như đế vương thời cổ đại, vừa tự phụ vừa lười biết: “Cho nên vì cái gì mà hắn lại sử dụng máy tính ở tiệm internet?”
Mập Mạp dừng lại một chút, ho nhẹ hai tiếng: “Giả thuyết IP quá nhiều, hơn mười nghìn máy tính đồng thời đang tìm kiếm thứ gì đó, còn dùng phương pháp che đậy.
Tôi, tôi không tra ra.”
Nghe vậy, ánh mắt Tần Mạc lạnh dần xuống.
Mập Mạp lập tức nói: “Tổng giám đốc Tần, tên Hắc Đào Z này thật sự rất lợi hại! Tôi, tôi chỉ sợ không phải là đối thủ của hắn.”
Hắn vừa nói xong, COCO liền túm lấy tay áo của Mập Mạp, ra hiệu cho hắn nhanh chóng câm miệng!
Không thấy được đội trưởng vì bị chơi còn đang khó chịu hay sao!
Ngay lúc này lại dám nói mình không lợi hại bằng Hắc Đào Z, bị ngu ngốc sao!
Tần Mạc đứng dậy, tay cầm ly rượu vang đỏ ở trên bàn lắc qua lắc lại hai lần, chất lỏng trong ly pha lê kia giống như máu tươi, mang theo lệ khí âm ngoan.
Hắn đứng trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía hai người như đang tự hỏi cái gì, phảng phất toàn bộ thành thị trước mắt tựa như đều bị hắn dẫm đạp dưới chân.
Sau đó hắn uống một ngụm rượu vang đỏ, khuôn mặt trắng nõn nổi lên tầng tầng lớp băng lạnh lẽo...
“Hắn đang tìm người.” Tần Mạc nghiêng đầu, trong mắt như có ánh sáng ban đêm lưu chuyển.
Mập Mạp sửng sốt: “Ai tìm?”
“Còn ai ngoài Hắc Đào Z nữa.” COCO xen mồm: “Nhưng mà đội trưởng, anh làm sao lại biết hắn đang muốn tìm người?”
Tần Mạc cầm ly rượu, giọng nói rất lạnh nhạt hỏi lại: “Lợi dụng trên mười nghìn máy tính để tìm tòi, không phải tìm người thì là gì?”
Mập Mạp vỗ mạnh vào cái ót, vô cùng ảo não: “Đúng vậy, sao tôi lại không nghĩ tới chuyện đó!”
“Người mà hắn hung hăng tìm kiếm sẽ trở thành mục tiêu công kích tiếp theo của Hắc Đào Z.” Đôi mắt Tần Mạc như đầm nước sâu, lạnh băng đến thấu xương: “Chuyện này sẽ còn tiếp tục, cậu theo dõi chặt chẽ tin tức mới nhất trên mạng tìm ra hắn cho tôi!”
“Vâng!” Lời nói của Mập Mạp vừa ra.
COCO ngồi bên kia chơi đùa con thỏ bông lơ đãng nhìn lướt qua máy tính, đột nhiên kêu lên, ngón tay thon dài chỉ thẳng màn hình máy tính, giọng nói run rẩy: “Đội, đội trưởng! Hắc, Hắc Đào Z online!”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...