Bí thư Lương hết sức rối rắm.
Không phải do anh không muốn gọi cho phu nhân hay ông chủ.
Chỉ là khi gọi điện thoại, anh nên nói như thế nào?
Cũng không thể nói rằng tổng giám đốc Tần bị “em trai” bẻ cong được...
Khác với tư tưởng sinh động của bí thư Lương, Phong Thượng đang lên trò chơi chỉ cảm thấy hôm nay cậu thật hèn nhát, thật đáng buồn.
Cho nên lúc cậu gõ cửa tiến vào cũng không thu hồi notebook lại, trên mặt đầy vẻ mất mát, rất tiều tụy.
Đại diện Phong còn tưởng rằng tiền trong trò chơi của em trai anh ta không đủ xài, lập tức vung tay lên rút ba nghìn từ trong ví ra, hỏi: “Đủ chưa?”
“Không, không phải về tiền bạc!” Mặc dù Phong Thượng nói lắp cũng cảm thấy chuyện hôm nay thực bi thương.
Phong Dật nhướng mày: “Đó là chuyện gì?”
Phong Thượng vừa định nói cho anh của cậu rằng cậu biết rõ Hắc Đào Z, nhưng nghĩ rồi lại tưởng tượng nếu anh trai cậu biết chuyện này, khẳng định cũng sẽ biết việc ngày đó cậu đi tham gia kí hợp đồng, cho nên chỉ lắc lắc đầu, không nói gì cả.
Nhưng Phong Dật có chuyện ồn ào thì phải trích cho em trai anh một chút: “Sắp tới anh rất bận, không biết tại sao tổng giám đốc Tần đột nhiên hủy bỏ tư cách nhập đội của các nhân viên ký hợp đồng lần này, bọn họ muốn nhập đội thì cần tham gia Điện Cạnh tân tấn tái năm nay, hại anh phải bố trí kế hoạch lại lần nữa, những ngày kế tiếp không thể đi quán ăn đêm để hẹn hò.
Em nói xem, vì sao đại thần nhà anh cố tình có cái đức hạnh này chứ?”
“Em, em cũng không biết.” Trên thực tế thì Phong Thượng biết rõ, cậu cảm thấy Tần Thần quyết định như vậy, nhìn trái nhìn phải đều vì làm thần tượng của cậu hết giận.
Chẳng lẽ thần tượng thật sự bị đại thần dụ dỗ đi mất sao?
Phong Thượng càng nghĩ càng cảm thấy uể oải.
Cậu còn muốn nuôi thần tượng nữa, sao lại khiến cho Tần Thần nhanh chân đến trước?
Bản thân Phó Cửu còn chưa biết có người nổi lên tâm tư muốn nuôi cô.
Tay trái cô cầm khăn lông tùy ý lau tóc ngắn màu bạc của mình, để chân trần đi ra khỏi phòng tắm, giọt nước nhỏ từ đuôi tóc xuống dừng trên môi mỏng nhạt màu, làn da trắng trong suốt như ngọc sứ, từ mũi đến cằm đều xinh đẹp không thể bắt bẻ, sạch sẽ gọi người ghé mắt thêm nhiều lần.
Trong miệng thiếu niên còn ngậm một cây kẹo que, chậm rãi đi tới gần Tần Mạc.
Bộ dạng lười biếng tựa như quản gia ác ma trong tranh vẽ, cực kỳ xinh đẹp!
Sau khi thiếu niên tắm xong dường như càng trở nên hấp dẫn ánh mắt người nhìn.
Có một gia hỏa đáng chú ý như vậy đứng ở đó, Tần Mạc cũng không còn cách nào tiếp tục công việc, đơn giản đóng hồ sơ lại, ném máy tính làm việc cứng nhắc sang bên cạnh, nâng mắt đảo qua đôi mắt đang nhìn anh của thiếu niên, nhấc tay phải lên: “Đưa khăn lông đây.”
Lúc này Phó Cửu sẽ không phản kháng động tác của đại thần nữa.
Dù sao cũng đã mặc áo ngủ, mục tiêu của cô chính là bảo vệ phía trước của mình thật tốt, tùy tay giao khăn lông cho Tần Thần.
Tần Mạc khẽ phủi vài giọt nước trên mu bàn tay anh, giọng nói rất nhạt: “Cúi đầu.”
Phó Cửu hơi nhếch môi, đây là đại thần muốn lau đầu cho cô?
Vừa vặn cô cũng không tiện tự lau tóc cho mình, cứ thế giao cho đại thần, cũng nhận ra nếu để nước tích trữ ở phía trước quá nhiều sẽ lộ ra cái gì đó.
Nghĩ đến đây, Phó Cửu hết sức nghe lời đưa qua.
Tần Mạc nhìn quả đầu xù xù trước mắt, nâng tay phải lên, lực đạo không tính là mềm nhẹ.
Dù sao Tần đại thần cũng cho rằng khi đối xử với em trai thì phải có bộ dáng đối xử tốt, không cần phải dịu dàng với một đứa con trai.
Nhưng mặc dù là như thế, nhìn lướt qua bóng dáng trước mặt vẫn tuấn mỹ động lòng người, trắng như sương tuyết.
Anh vừa câu nhẹ môi mỏng chính là sủng vô tận....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...