Đế Thiếu Sủng Trong Lòng Giáo Thảo Quốc Dân Là Nữ Sinh
Sau khi Phó Cửu ngậm một cây kẹo vào trong miệng mới bắt đầu ôm notebook đặt lên chân dài bắt đầu trả lời: "Không phải đại thần bắt cóc tôi mà là tôi thành công ở lại nhà của anh ấy."
Trận này tuyệt đối không thể thua.
Tuy rằng đúng thật do đại thần giăng bẫy cô.
"Ở...!Ở lại nhà đại thần?!" Thưởng ngươi Một Quyền Tiêu Tiêu Nhạc gửi vẻ mặt hoảng sợ lại đây.
Bạn học Phong không bao giờ nghĩ tới thần tượng của cậu vừa mới xuất hiện đã thông báo cho cậu một tin tức chấn động như vậy!
Phó Cửu cũng không thể nói dối được, nhưng mà miếng da trâu này đã thổi ra thì đương nhiên phải tận lực làm nó trở nên tròn trĩnh đúng không?! Bằng không hình tượng soái khí bá đạo công của cô sẽ bị ảnh hưởng xấu: “Này có cái gì đáng kinh ngạc.
Về sau nếu tôi có thể khiến anh ta ngủ trên giường của tôi, có phải cậu còn kích động nhảy cẫng lên hay không?”
Ngủ… Ngủ ở trên giường… Khuôn mặt của bạn học Phong lại bắt đầu đỏ bừng, lời lẽ hết sức nghiêm túc nói: “Thần tượng, chúng ta không được tán gẫu về đề tài dơ bẩn như vậy, sẽ bị báo cáo đó.”
Phó Cửu buồn cười nhìn màn hình, vừa định nâng tay lên gõ chữ, một bóng dáng cao lớn che phủ từ phía sau cô, giọng điệu nặng nề hiện rõ: “Về sau nếu tôi có thể khiến anh ta ngủ trên giường…”
Phó Cửu vừa nghe tiếng nói thanh lãnh dễ nghe quen thuộc kia, cả người đều cứng ngắc.
Chuyện làm cô hối hận nhất trong lúc còn sống chính là vừa rồi không khóa cửa!
Ai biết được đại thần đang đánh trục bánh xe biến tốc cũng có thể đi lại đây.
Hơn nữa đi đường lại không có một chút động tĩnh, anh ta cho rằng mình là mèo sao?
Phản ứng đầu tiền của Tần Mạc là cười lạnh một tiếng, sau đó nghiêng đầu qua nhìn thiếu niên trước mặt, cặp mắt kia thâm thúy như nước chảy vào đêm tối: “Hóa ra cậu muốn ngủ chung giường với tôi đến như vậy, xem ra hoàn toàn không cẩn phải tốn công sắp xếp một phòng ngủ dành cho khách, căn bản là lãng phí không gian.”
Biểu tình như vậy nhìn không ra vui giận được, lại đủ để khiến không khí bốn phía lạnh xuống trong nháy mắt.
Phó Cửu ho nhẹ một tiếng: “Đây là hiểu lầm.”
“Đúng không?” Tần Mạc nhướng mày, duỗi tay cầm notebook cải trang của thiếu niên lại gần, đầu ngón tay đặt ở trên mặt bàn phím, lười biếng có chút không để ý: “Hiểu lầm như vậy thật đúng là không thường thấy, giống như đạo lý cậu thi được hạng nhất đếm ngược vậy.”
Phó Cửu: “...”
Mỗi lần công kích bằng ngôn ngữ đều có tính kỹ thuật như thế!
Thật là… Cái thói quen này của đại thần rốt cuộc đã dưỡng thành như thế nào… Học bá ghê gớm lắm sao?
“Về sau trong trò chơi không cần thêm bạn bè, đồng đội cũng như thế, sẽ ảnh hưởng tới chỉ số thông minh của cậu.” Tần Mạc một bên thản nhiên nói, một bên thao tác tài khoản của thiếu niên, thật tự nhiên đem “Thưởng Người Một Quyền Tiêu Tiêu Nhạc” từ trong danh sách bạn tốt của “Hắc Đào Z” đá ra ngoài.
Sau đó vừa động con chuột, trực tiếp chụp hình gửi cho nhân viên trò chơi, điểm danh khiếu nại bạn học Phong.
Phó Cửu trở tay không kịp nhìn động tác tựa nước chảy mây trôi kia của đại thần, thầm nghĩ chỉ sợ lúc này Phong bảo bảo muốn nổi điên...
Bạn học Phong xác thật là nổi giận!
Có phải khi dễ cậu nhiều tiền hay không?!
Rõ ràng cậu chỉ tâm sự với thần tượng vài câu, còn chưa ngỏ lời gặp mặt đâu, cái gì đều không có làm!
Tại sao lại nói cậu ác ý muốn quấy rầy chứ!
Không được, cậu cần thiết phải điều tra ra là ai khiếu nại cậu!
Vì thế sau khi lợi dụng một chút quan hệ, quyết đoán đi hối lộ nhân viên công tác trò chơi.
Không tra thì không biết, đến khi tra ra càng thương tâm… Người cử báo cậu thế nhưng lại là thần tượng của cậu!
Không chỉ cử báo không… Còn kéo cậu vào danh sách đen… Vì cái gì?!
Bạn học Phong ủ rũ, mặt rất ủy khuất ngồi ở trước máy tính, chọn một mặt khóc nhỏ gửi cho Hắc Đào Z: “Thần tượng, cậu muốn cử báo tôi thì đã đành, đừng kéo tôi vào danh sách đen chứ!”
Tin tức nghiệm chứng lóe lên, Tần Mạc cũng không nhấp chuột mở, chỉ pháp xinh đẹp vừa chuyển động đã đăng nhập tài khoản của mình vào, sau đó mới trả notebook lại cho Phó Cửu....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...