Đế Thiếu Lạnh Lùng Không Thể Trêu Vào


Người đàn ông rũ mắt nhìn viên đạn giấy bắn lên người mình, hơi mím môi, lại ngẩng đầu lên lần nữa, người đã biến mất.

Cô gái thối tha này, lời anh nói nhớ rõ như vậy, không có chút tình cảm nào!Đợi vài phút, anh tự bới những chiếc lá bên cạnh ra, trực tiếp lấy dây thừng bò lên.

Ngay khi bước lên, một thiếu nữ nào đó vốn nên biến mất, lại cười yêu nghiệt nhìn anh.

"Tiểu Đường Đường, áo lót của anh rơi mất rồi!"Đường Cận Ngự hơi nhíu mày: "Làm sao cô biết là tôi?"Giản Thất đi tới, cười nói: "Mặc dù anh dùng máy đổi giọng nói, hơn nữa còn cố ý đeo mặt nạ da người, nhưng lần sau nhất định phải đổi tên, A Ngộ? A Ngự! Sao không gọi là Đường Y đi!"“Vì cái tên?” Đường Cận Ngự cau mày hỏi.

“Không phải, vì cái tay của anh!” Giản Thất cười cười, bình tĩnh trêu chọc: “Rất đẹp, nắm qua một lần có thể nhớ cả đời!”Giản Thất nói, đưa tay ra nắm chặt lấy tay Đường Cận Ngự.

Những ngón tay mảnh khảnh có xương ngón rõ ràng, móng tròn mềm, có vết chai mỏng giữa các ngón trỏ.

Nhìn sơ qua là biết nó hình thành do bóp súng thời gian dài.


Đây là một đôi bàn tay cực kỳ đẹp, nếu như không cầm súng, hẳn là một đôi bàn tay đánh piano.

Giản Thất không chỉ nhìn mặt nói chuyện mà con nhìn cả tay, cho nên nhớ kỹ đôi tay khiến người ta không thể rời mắt này!Lúc anh ném ba lô, cô nhìn thấy, cộng thêm hàng loạt lời nói của anh, hơn nữa còn rơi vào bẫy một cách ngu đần như vậy, không khó để tưởng tượng người này là ai!Rõ ràng Đường Cận Ngự không nghĩ đến, lần đầu tiên ngụy trang bị người khác nhìn thấu bởi vì cái tay của mình!"Trưởng quan, không phải anh nói không tới sao? Tại sao lại đến đây? Đến để cho tôi đề khó, hay là vì lo lắng cho tôi cho nên cô ý chạy tới.

"“Biết tôi là ai mà còn giết tôi?” Đường Cận Ngự lạnh lùng nhìn cô.

"Đây không phải là giáo quan anh dạy cho tôi sao? Hôm nay ai cũng là kẻ địch, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình thôi sao?"Giản Thất bình tĩnh mỉm cười.

Đường Cận Ngự hừ lạnh một tiếng: "Cô có thể cút rồi!""Ngoan, đừng tức giận! " Giản Thất đưa tay sờ sờ đầu anh, cười rất dịu dàng.

Đối với loại người không phân biệt được thời gian địa điểm mà trêu người như này, Đường Cận Ngự cảm thấy cần phải khiến cô từ bỏ.


Trực tiếp duỗi tay ra nắm chặt tay của Giản Thất, vừa định mở miệng, Giản Thất trở tay nắm chặt tay anh, cười có chút lưu manh: "Nắm tay thành công!"Đường Cận Ngự: "! "“Giản Thất, có phải muốn tôi đánh cô nữa không!” Đường Cận Ngự hung ác đe dọa.

“Giáo quan, anh đã chết!” Giản Thất ôn tồn nhắc nhở: “Giáo quan, anh phải tuân thủ quy tắc diễn tập!”Đường Cận Ngự lạnh lùng rút tay về: "Cút.

""Ai da da, giáo quan thẹn quá hóa giận.

"Giản Thất vui vẻ, khóe miệng nở nụ cười tươi rói, cô thấy Đường Cận Ngự muốn giơ tay đánh cô!“Giáo viên, tạm biệt!” Vẫy tay về phía Đường Cận Ngự, Giản Thất nhanh chóng rời đi, biến mất trong rừng rậm.

Vốn dĩ lo lắng Lương chủ nhiệm lần này dở trò quỷ, cô ấy sẽ khó đối ứng, nhưng hiện tại xem ra, nha đầu này ngược lại có thể thoải mái ứng phó rồi!Cho tới bây giờ thân phận của Giản Thất vẫn sạch tinh tươm, không tra được bất kỳ vấn đề nào khác.

Đã điều tra thời gian dài như vậy, hiện tại xác thực thân phận, rất nhiều chuyện có thể bắt đầu thực thành!…Sau vài tiếng, màn hình phòng giám sát trở lại bình thường, Lương chủ nhiệm bên kia liên tục truy hỏi tung tích của Giản Thất nhưng không nhận được câu trả lời nào, ngay cả định vị của Giản Thất trong màn hình giám sát cũng biến mất.

Định vị biến mất, hoặc là bị loại hoặc là do số liệu bây giờ chưa hoàn toàn được khôi phục!QUA ỦNG HỘ TÁO, để nguyên link mà không vào là tức lắm đó [https://.

com/de-thieu-lanh-lung-khong-the-treu-vao/trung-sinh_2616643.

html].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui