Người phụ nữ chết tiệt, cô muốn chết!
Nhanh chóng vươn tay chế trụ cái cằm cô, lực tay hơi mạnh mang theo ý trừng phạt, sắp bóp nát cái cằm xinh xắn của cô.
“Đau, buông ra!” Ôn Đề Nhi dùng lực kéo tay anh ra, đầu cũng lắc lắc theo, “Họ Kiều, buông tay!”
Kiều Thừa Huân chẳng những không có buông tay, trái lại còn vươn một tay ra ôm lấy cái eo nhỏ của cô, đột nhiên cúi đầu, ngăn chặn môi anh đào không ngoan của cô.
“Hu hu!” Ôn Đề Nhi trừng lớn hai mắt, đôi mắt đen láy tràn ngập phẫn nộ.
Hai tay dùng lực đấm vào ngực anh, tuy dùng hết sức lực, nhưng không làm anh di chuyển một chút nào.
Trái tim thiếu nữ, dần dần rơi vào tay giặc.
Người đàn ông chết tiệt, mỗi lần đều như vậy!
Mỗi lần đều dùng nụ hôn làm cô không thể kháng cự đánh chiếm cô.
Còn như vậy tiếp, sẽ xảy ra chuyện.
Nếu có một ngày cô còn chưa làm anh yêu cô, mà cô lại yêu anh thì làm sao bây giờ?
Vấn đề này, giống như một ngọn núi đột nhiên sụp đổ, đập mạnh vào thân thể cô.
Đừng nghĩ nữa!
Ôn Đề Nhi, mày vĩnh viễn chỉ là một đứa bé không ai thương không ai yêu.
Ngoại trừ Lạc Ly, sẽ không có người nào nguyện ý thật lòng trả giá vì cô.
Tỉnh táo lại đi!
Nghĩ đến điều này, nước mắt không khống chế được lại trào ra, vô ý rơi vào trong miệng.
Cô và anh đều nếm được vị mặn.
Thân thể Kiều Thừa Huân khẽ run, chậm rãi rũ mắt xuống, đôi mắt lạnh lẽo nhìn gương mặt xinh xắn của cô.
Đáng tiếc khoảng cách quá gần, tầm mắt khó mà nhìn rõ, thấy không rõ đôi mắt cô, chỉ biết là cô khóc.
Nụ hôn này, khó mà tiếp tục được nữa, không thể không buông ra.
Ôn Đề Nhi không còn sức rời khỏi ngực anh, đôi mắt ẩm ướt giống như cục diện đáng buồn cười, không có một chút gợn sóng.
Từ từ xoay người, trở về phòng mình.
Bộ dạng này, cực kỳ giống như đứa bé bị người ta vứt bỏ.
Kiều Thừa Huân thất thần tại chỗ, đáy lòng có phiền muộn lan rộng ra, không thể vãn hồi.
Sau khi trở về phòng, Ôn Đề Nhi nằm sấp ở trên giường, vùi cả khuôn mặt vào trong gối, gào khóc.
Khóc một lát, đột nhiên lại ngồi dây, vội vàng lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Đường Vực Tân.
“Đường Quả xấu xa, em muốn về nhà!” Mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin, nước mắt lại không khống chế được rơi xuống.
Người ở đầu bên kia nghe ra được khác thường, sốt ruột, “Sao lại khóc? Ai bắt nạt em thế?”
“Em muốn về nhà, không muốn ở nơi quái quỷ này nữa, em muốn về nhà…” Khóc khóc, không tự chủ cong hai chân lên, vùi mặt vào.
Đường Vực Tân lẳng lặng nghe cô khóc lóc kể lể, trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: “Có phải bị ấm ức hay không?”
“Em nhớ Lạc Ly.”
“…”
Ngoài cửa.
Nghe thấy câu đó, tay Kiều Thừa Huân muốn gõ cửa dừng lại giữa không trung.
Lạc Ly là ai?
Thiếu nữ nghẹn ngào oán giận, “Vì sao Lạc Ly không cần em nữa? Có phải em thật sự đáng ghét như vậy?”
Đường Vực Tân đau lòng nói: “Em đừng nghĩ ngợi lung tung, cho dù toàn bộ thế giới không cần chúng ta, Xuân Nha cũng sẽ cần chúng ta, em còn có anh mà.”
“Anh gạt em!” Ôn Đề Nhi ngẩng mạnh đầu, đôi mắt ướt đẫm bất lực nhìn chằm chằm phía trước, “Em không muốn rời khỏi Xuân Nha, nhưng mà mẹ vẫn lừa gạt em rời đi, em đến nhà họ Ôn cũng không có người thích em, bọn họ thậm chí còn trăm phương nghìn kế muốn em chết!”
Đường Vực Tân an ủi, “Những chuyện này đều qua rồi, bây giờ em đã gả cho Kiều Thừa Huân, không phải anh ta rất tốt với em sao?”
“Rất tốt với em sao?” Ôn Đề Nhi cười lạnh, “Loại Diêm Vương mặt lạnh này anh thực sự cho rằng anh ta có tình cảm với em sao? Anh ta tình nguyện nhớ thương bạn gái đã chết hai năm, cũng sẽ không liếc mắt nhìn người phụ nữ khác một cái.”
Đường Vực Tân đột nhiên trầm mặc rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...