Trọng điểm của Kiều Diêm Vương không phải sai rồi sao?
Anh nên quan tâm đến máy tính và tài liệu, quan tâm cô làm gì.
A, đúng rồi, anh chắc chắn là vì ‘Lấy lòng’ cô, dù sao hôm nay cô đến ly hôn.
Kiều Thừa Huân đi đến trước mặt cô, hơi rũ mắt xuống, nhìn cái trán trơn bóng của cô.
Thật lâu sau, trầm giọng hỏi: “Chuyện vừa rồi, suy nghĩ thế nào?”
Nhắc đến chuyện chính, Ôn Đề Nhi chột dạ vì làm chuyện xấu nháy mắt không còn sót lại gì, ngẩng đầu trừng khuôn mặt tuấn tú của anh, “Tôi suy nghĩ kỹ rồi, cho dù anh cho tôi 200 vạn tôi cũng phải ly…”
Cốc cốc cốc.
Cửa đột nhiên bị người ta gõ, ngắt lời tuyên án của cô gái.
“Chủ tịch Kiều, tôi là Lưu Tại Anh ở bộ phận kế hoạch, xin hỏi có thể đi vào không?”
Ôn Đề Nhi nhận ra giọng nói này, giống như tên trộm nhìn chăm chú tài liệu trên bàn.
Không biết vì sao, cô đột nhiên không muốn nói chuyện ly hôn với anh trong lúc này, vì thế nói sang chuyện khác, “Vừa rồi chị gái ngoài kia đưa tài liệu này đến cho anh xem qua.”
Kiều Thừa Huân nhìn theo tầm mắt của cô, liếc mắt nhìn tài liệu một cái, trầm giọng nói: “Vào đi.”
Lưu Tại Anh giẫm giày cao gót đi vào, ánh mắt tôn trọng liếc nhìn Kiều Thừa Huân, khi nhìn sang người Ôn Đề Nhi, biểu tình có chút cứng ðờ.
Muốn nói chuyện, mắt liếc nhìn thoáng qua tài liệu ở trên bàn bị cháo đổ vào, nhất thời thay đổi sắc mặt.
“Phương án của tôi sao lại bị ướt? Chủ tịch Kiều xem qua chưa?” Một câu nghi ngờ trước rõ ràng nhằm vào Ôn Đề Nhi, một câu sau là khách khí nói với Kiều Thừa Huân.
Đôi mắt lạnh lẽo của Kiều Thừa Huân đông cứng, ánh mắt như dao bắn thẳng vào người Lưu Tại Anh, “Ướt sẽ không in lại lần lần nữa sao?”
“Chủ tịch Kiều, vừa rồi tất cả máy tính trong công ty đều trúng độc, phương án này còn chưa có lưu bản khác…”
Trong đáy mắt Kiều Thừa Huân hiện lên một tầng khí lạnh, trầm giọng nói: “Nếu như cô không làm được công việc này, có người trong công ty có thể thay thế được cô.”
Lưu Tại Anh nghe ra được ý ở ngoài lời của anh, sợ tới mức chân đều nhũn ra, vội la lên: “Tôi lập tức đi làm lại, mong chủ tịch Kiều cho tôi thời gian một ngày, trước khi tan làm tôi nhất định sẽ mang đến cho anh.”
Kiều Thừa Huân không nhiều lời nữa, Lưu Tại Anh thức thời đi ra ngoài.
Rất nhanh, trong văn phòng chỉ còn lại hai vợ chồng.
Ôn Đề Nhi nhìn bóng lưng Lưu Tại Anh, trong lòng có chút áy náy.
Viết ra phương án này cần bao nhiêu tâm tư, cô có thể hiểu được, lại bị một sai lầm của cô mà phải làm lại, đây không phải là hại người ta sao?
Khiến cô ngạc nhiên quá mức chính là, cô gây họa lớn như vậy, Kiều Diêm Vương vậy mà không trách cô, đổi lại là bình thường, chắc chắn sẽ chỉ vào cô nói hai câu.
Không cần hoài nghi, đây chắc chắn cũng là vì ‘Lấy lòng’ cô.
Dừng… Cô còn lâu mới để mình bị ðẩy vòng vòng, “Chúng ta ly hôn.”
Mặt Kiều Thừa Huân đột nhiên biến đen, vừa rồi anh cũng thật sự suy nghĩ, anh tuyệt đối sẽ không ly hôn.
Cho dù lại làm người ác, anh cũng không tiếc.
Nghĩ đến điều này, anh lạnh lùng nói: “Ly hôn, cô nhi viện Xuân Nha sẽ biến mất trên thế giới này; không ly hôn, cho cô 200 vạn, cho cô năm phút đồng hồ suy nghĩ.”
“Anh, anh xấu lắm!” Ôn Đề Nhi khó thở, đôi mắt long lanh trừng lớn hơn bình thường, “Rõ ràng là anh làm sai trước, cũng không phải là vấn đề của tôi!”
Kiều Thừa Huân đùa giỡn lưu manh đến cùng, “Trên hiệp nghị viết rất rõ ràng, kết hôn giả là vì diễn cho ông nội xem, làm tình cũng là một loại diễn.”
“Anh nói bậy, chúng ta làm tình ông nội anh không nhìn thấy!”
“Sao cô biết ông nội không nhìn thấy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...