Nghĩ đến đây, Kiều Thừa Huân dặn dò, “Cô đi nấu canh lót dạ cho mợ chủ uống.”
“Dạ, Khinh Khinh lập tức đi làm.” Trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Bộ Khinh Khinh lộ ra kinh ngạc vui mừng, cuối cùng cậu chủ bắt đầu quan tâm mợ chủ rồi, thật đáng mừng!
… …
Khi Ôn Đề Nhi tỉnh lại, đã là buổi chiều.
Người cô giống như bị hàng ngàn viên đá đè vậy, đã không thể dùng đau nhức để hình dung, động một chút đều như muốn rơi ra.
Không dễ dàng mới ngồi dậy được, nhìn xung quanh, trên giường còn lộn xộn không chịu nổi, nhưng không có bóng dáng bạo quân.
“Mẹ trứng thối!” Căm tức mắng một câu, chống người xuống giường.
Lúc chạm xuống đất, hai chân không khống chế được run lên một cái, không thể không ngồi lại giường.
Cúi đầu nhìn một cái, giữa hai chân vừa xanh vừa tím, hơi động một chút đều đau đớn không chịu nổi.
Kiều Thừa Huân, con rùa đen lưu manh này!!!!
Không được, cô phải tỏ rõ thái độ của mình!
Sau khi tắm xong, Ôn Đề Nhi bước đi kỳ lạ xuống lầu.
Lúc này Kiều Thừa Huân đã đi làm, Bộ Khinh Khinh thấy cô, lập tức đi đến, “Mợ chủ, cậu chủ bảo Khinh Khinh nấu canh bồi bổ cho cô…”
Trong đôi mắt của Ôn Đề Nhi hiện lên chút lạnh lẽo, giống như ma quỷ vô tình, lộ ra chút xa lạ.
Thân thể Bộ Khinh Khinh run run, mợ chủ như vậy, rất dọa người đó.
“Đừng gọi tôi là mợ chủ, tôi không phải.” Nói xong câu này, Ôn Đề Nhi xoay người đi ra cửa.
Bộ Khinh Khinh có chút bất an, mợ chủ làm sao vậy?
Thấy Ôn Đề Nhi sắp đi tới cửa, Bộ Khinh Khinh vội la lên: “Mợ chủ, cô không ăn bữa sáng đã ra cửa rồi sao?”
Ôn Đề Nhi không trả lời, trong nháy mắt biến mất ở ngoài cửa.
…
Nửa tiếng sau, một chiếc xe taxi màu đen dừng trước tòa cao ốc Kiều thị.
Ôn Đề Nhi xuống xe, nhanh chóng đi vào đại sảnh, muốn đi đến thang máy, lại bị bảo vệ ngăn lại.
“Thưa cô, xin hỏi cô muốn lên tầng mấy?”
“Tầng 18, có vấn đề gì không?”
Vẻ mặt bảo vệ lộ vẻ không vui, nói: “Muốn lên tầng 18 phải hẹn trước, cô phải đến trước quầy lễ tân xác nhận mới có thể đi lên.”
Đôi mắt Ôn Đề Nhi lấp lánh, đôi môi anh đào cong lên độ cong xấu xa.
Hẹn trước đúng không?
Lấy điện thoại ra, gọi cho Kiều Diêm Vương.
Đợi chừng mười mấy giây đồng hồ mới kết nối, mở miệng hỏi ra nghi ngờ: “Bảo vệ cao ốc của anh nói, cần hẹn trước mới được lên tầng 18?”
Đầu bên kia di động truyền đến tiếng nói trầm thấp, “Tìm tôi có việc?”
“Tính sổ.”
“Đi lên.”
Đối phương nói xong liền tắt điện thoại.
Ôn Đề Nhi ngẩng đầu nhìn bảo vệ, lạnh lùng nói: “Kiều Thừa Huân đã đồng ý cho tôi lên, phiền anh nhường đường.”
Bảo vệ vừa nghe tên Kiều Thừa Huân, khinh thường trên mặt càng sâu, “Thưa cô, nói mà không có bằng chứng, nếu người nào cũng giống như cô làm bộ anh Kiều cho lên, không phải tập đoàn Kiều thị sẽ rối loạn sao.”
Mẹ kiếp!
Ôn Đề Nhi mắng thầm trong lòng, lại giơ di động lên gọi, “Bảo vệ nhà anh không cho tôi lên, anh xuống đây.”
Tầng 18.
Trong phòng họp to như vậy, hai mươi mấy lãnh đạo cấp cao ngồi nghiêm túc, thở cũng không dám thở mạnh.
Bởi vì người chủ trì hội nghị lần này, là boss lớn Kiều Thừa Huân.
Lần thứ hai rồi…
Vậy mà boss nhận điện thoại riêng lần hai trong hội nghị quan trọng như vậy.
Trước đây boss chủ trì hội nghị, đừng nói là điện thoại riêng, cho dù là chuyện công việc anh cũng không để ý.
Rất tò mò, là ai gọi cho boss?
Khuôn mặt tuấn tú của Kiều Thừa Huân u ám, đôi mắt lạnh lùng nhìn phía trước, rất lâu sau mới nói ra một câu: “Tôi đang họp.”
Bên kia di động truyền đến tiếng thiếu nữ cười lạnh, “Cho anh năm phút đồng hồ, nhanh chóng đi xuống dưới, quá hạn không chờ.”
Cạch…
Đối phương tắt điện thoại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...