Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Phượng Vũ mỉm cười giải thích: “Ông nội, ngọc lưu ly long phượng trình tường này là cháu tìm đại sư chuyên chế tạo các bảo vật quốc gia, trên thế giới này chỉ có một cái, đại biểu phúc thọ như ý, hi vọng ông nội thích.”

Bà Kiều ở bên cạnh thán phục: “Ôi chao, ôi, Phượng Vũ đứa nhỏ này, sao mua quà quý giá như vậy, nhất định tốn không ít tiền bạc đúng không?”

Phượng Vũ khiêm tốn nói, “Không đâu ạ, chỉ một chút mà thôi.”

Mẹ Vạn nói chen vào một câu, “Mỹ Trân nhà chúng tôi cũng phí không ít tâm tư chuẩn bị quà cho ông cụ đó, kỳ thật có lòng là được rồi, không nhất định phải mua đắt.”

“Sao lại vậy được, hôm nay là đại thọ 80 tuổi của ông nội, cháu không thể làm ông nội thất vọng được.” Phượng Vũ ra vẻ hào phóng nói.

Vì lấy lòng ông cụ Kiều, cũng là lấy lòng anh Thừa Huân, cô ta phải thiên tân vạn khổ nhờ quan hệ làm ra ngọc lưu ly long phượng trình tường, giá hơn 7 chữ số, cô ta đau lòng muốn chết, cô ta có tự tin ông nội chắc chắn thích.

Lén liếc nhìn Kiều Thừa Huân một cái, phát hiện mặt anh không hề thay đổi, trong lòng vừa tức vừa không cam lòng, sao anh Thừa Huân không cho cô ta một chút phản ứng chứ?

Ông cụ Kiều xem xong quà này, tươi cười trên mặt phai nhạt dần, rõ ràng là không thích quà xa hoa vô nghĩa loại này, vì thế yên lặng không một tiếng động đóng hộp lại.


Tuy Vạn Mỹ Trân và Phượng Vũ đứng cùng một phía, nhưng nhìn thấy bộ dạng ông cụ Kiều không phản ứng lắm, liền biết ông nội không thích quà này.

Xem ra trận đấu hôm nay thắng lợi trừ cô ta ra không còn ai khác, hơi vui sướng khi người ta gặp họa nói: “Ông nội, quà của Phượng Vũ ông không thích sao?”

Phượng Vũ không nghĩ tới mình dùng nhiều tiền như vậy lại thả trôi sông, trong lòng cực kỳ căm tức, ngữ khí có chút sốt ruột, “Ông nội, ông nhanh xem quà bọn họ mua đi, nói không chừng không bằng quà của cháu đâu.”

Ông cụ Kiều yên lặng mở hộp thứ hai, bên trong là một bộ chén trà sứ Thanh Hoa trong . B

Vạn Mỹ Trân tràn đầy tự tin nói: “Ông nội, bình thường lúc ông chơi cờ hích uống trà với các chiến hữu già, cháu đặt cho ông bộ chén này, ông thích không ạ?”

“Ừm, không tệ.” Ông cụ Kiều gật đầu, nhưng vẫn chưa lộ ra vẻ hài lòng, bởi vậy có thể thấy được, ông chỉ đánh giá không tệ món quà này mà thôi.

Phượng Vũ thấy thế, cũng vui sướng khi người khác gặp họa nói, “Tháng trước ông nội đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, bác sĩ nói ông nội không thể uống nhiều trà, em còn mua chén trà, đây không phải là muốn hại ông nội sao?”

Vạn Mỹ Trân vội vàng giải thích: “Bộ chén này của em cho dù không dùng để uống trà, cũng có thể lấy ra như vật báu có được không!”


Vừa dứt lời, ông cụ Kiều mở cái hộp thứ ba.

Ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn hộp thứ ba, bao gồm cả hai vợ chồng Kiều Thừa Huân.

Một giây sau, Vạn Mỹ Trân và Phượng Vũ đều cười châm chọc, các trưởng bối cũng cười.

Ôn Đề Nhi đến gây cười sao?

Vạn Mỹ Trân vô tình châm chọc, “Đề Nhi, có phải cô lấy nhầm quà rồi không? Bộ quần áo này là mua cho anh Thừa Huân đúng không?”

Phượng Vũ phụ họa, “Anh Thừa Huân không mặc quần áo phong cách này, chắc chắn là lấy nhầm rồi.”

Ôn Đề Nhi không kiêu ngạo không tự ti cười cười, dưới đáy mắt là ung dung, “Không có lấy nhầm, đây là quà sinh nhật tôi mua tặng ông nội.”

Vạn Mỹ Trân ‘phụt’ một tiếng, “Đề Nhi, năm nay ông nội đã 80 tuổi, cô mua quần áo như vậy ông nội mặc thế nào?”

Phượng Vũ: “Ông nội chú trọng các ăn mặc nhất, Đề Nhi mua quần áo kiểu này hoàn toàn không phải là phong cách của ông nội…”

Lúc trước Kiều Thừa Huân muốn cô ta đổi xưng hô gọi Ôn Đề Nhi là ‘Chị dâu’, nhưng nghe Vạn Mỹ Trân gọi thẳng ‘Đề Nhi’, cô ta cũng gọi lại như vậy.

Bảo cô ta gọi kẻ đê tiện này làm chị dâu, nằm mơ đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui