Lúc này, trong đại sảnh đột nhiên yên tĩnh trở lại, có cảm giác hoàng đế xuất hiện mọi người im lặng hết rồi.
Hóa ra là ông cụ Kiều xuất hiện.
Đôi mắt lạnh lùng của Kiều Thừa Huân dịu dàng hơn một chút, tự giác nắm tay thiếu nữ, dẫn cô đến chỗ ông cụ, “Ông nội.”
Ôn Đề Nhi từng xem ảnh chụp ông cụ Kiều, ở bên ngoài nhìn nghiêm túc hơn trong ảnh nhiều, khuôn mặt già nua che kín dấu vết năm tháng, đôi mắt như chim ưng trái lại giống cháu nội ông như đúc.
“Ông nội.” Ôn Đề Nhi mỉm cười chào hỏi, đưa túi quần áo cô mua ra, “Chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
Thực ra ông cụ Kiều cũng đã xem ảnh chụp Ôn Đề Nhi, không nghĩ tới ở ngoài nhìn đáng yêu hơn trong hình nhiều, có khí chất của tiểu gia bích ngọc*.
*: “Tiểu gia Bích Ngọc” nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường.
Tuy cực kỳ hài lòng, nhưng ông cụ vẫn chưa biểu hiện ra ngoài, cố ý hỏi: “Cháu tên là gì?”
Ôn Đề Nhi đột nhiên cười rộ lên giống đóa hoa trắng nhỏ, “Cháu tên là Ôn Đề Nhi, ông nội có thể gọi cháu là Đề Nhi, đây là quà sinh nhật cháu và Thừa Huân tặng ông nội, hi vọng ông nội thích.”
Ông cụ Kiều nhẹ nhàng gật đầu, đáy mắt hiện lên chút chờ mong, cháu dâu tặng quà cho ông, chắc là không tệ.
Nhận lấy túi lớn, còn chưa kịp mở ra, Phượng Vũ đột nhiên lấy một cái hộp giấy xa hoa ra, “Ông nội, Phượng Vũ cũng tặng quà cho ông, ông phải sống lâu trăm tuổi đó…”
Vạn Mỹ Trân cũng đưa một hộp quà ra, “Ông nội, đây là quà Mỹ Trân tặng cho ông, chúc ông nội khỏe mạnh trăm tuổi.”
Trong nháy mắt, hai tay ông cụ Kiều đã đầy quà, nhận quà trên mặt cũng lộ ra chút hưng phấn, “Các cháu làm ông nội cực kỳ vui, đáng tiếc ông nội chỉ có một cháu nội, nếu không thì chắc chắn sẽ nhận hết các cháu vào nhà họ Kiều rồi.”
Vạn Mỹ Trân nói đùa, “Ông nội, anh Thừa Huân đã cưới Đề Nhi, nếu ông cảm thấy không đủ, cháu và chị Phượng Vũ có thể làm cháu gái ruột của ông.”
Phượng Vũ phụ họa: “Đúng vậy, ông nội, cháu và Mỹ Trân có thể ở bên cạnh ông nội mà.”
…
Ôn Đề Nhi đột nhiên bị hai người phụ nữ này ép đến một bên, trên mặt có chút xấu hổ, không nói tiếp cái gì.
Chỉ là…Nhìn thấy ông cụ Kiều cười vui vẻ như vậy, làm cô nhớ đến viện trưởng chăm sóc cô từ nhỏ, người mẹ luôn nở nụ cười yêu thương, luôn luôn thoải mái như vậy, có cảm giác ấm áp.
Nghĩ đến điều này, đôi môi anh đào đỏ hồng của thiếu nữ khẽ cong lên độ cong quyến rũ, kìm lòng không nổi ôm lấy cánh tay Kiều Thừa Huân, dựa đầu vào vai anh.
Thân thể Kiều Thừa Huân khẽ run, rũ mắt xuống nhìn gương mặt thiếu nữ đang cười, trái tim giống như có thứ gì đó chui vào, lấp đầy rồi tràn ra, có chút ngọt ngào.
Người phụ nữ này, cô cười ngu ngốc cái gì?
Ba người nói chuyện vui vẻ với nhau, ngồi vào bàn.
Không hề bất ngờ, Vạn Mỹ Trân và Phượng Vũ ngồi bên trái và bên phải của ông cụ Kiều.
Ôn Đề Nhi bị đẩy đến bên phải Phượng Vũ, mà bên phải cô là Kiều Diêm Vương không nói một lời.
Sau khi ngồi vào bàn, Vạn Mỹ Trân nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Ông nội, ông không xem quà chúng cháu tặng ông sao?”
Phượng Vũ cũng nói: “Ông nội nhanh xem đi, có kinh ngạc và vui mừng đó…”
Ông cụ Kiều đã sớm kìm nén không được, nhưng trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh, “Thấy các cháu sốt ruột như thế, ông nội mở ra xem vậy.”
Mở cái hộp Phượng Vũ đưa cho, ông cụ Kiều không nhanh không chậm mở ra, bên trong là ngọc lưu ly long phượng trình tường màu xanh hổ phách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...