Ôn Đề Nhi cố ý giả bộ vô tội, mím môi nói: “Cha, mẹ, con bị oan, rất nhiều người bôi đen con, con cũng không biết là ai làm.”
Vạn Mỹ Trân ở một bên lập tức thêm mắm thêm muối, “Nếu cô không làm chuyện này, người khác sẽ nói cô như vậy sao?”
Phượng Vũ nói có vẻ không rõ ràng, “Kỳ thật tôi cũng không tin tưởng những tin tức xấu này, dù sao chị dâu và anh Thừa Huân thật lòng yêu nhau, tôi tin anh Thừa Huân sẽ không nhìn lầm người.”
Vạn Mỹ Trân cãi lại: “Ai biết được, đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, bình thường anh Thừa Huân bận rộn như vậy, cũng không phải lúc nào cũng nhìn chằm chằm chị dâu.”
Nhìn thấy hai đóa hoa trắng nhỏ kẻ xướng người họa, Ôn Đề Nhi thật sự muốn cười ra tiếng, đáng tiếc, cô nhịn được.
Đối phó với Bạch Liên Hoa không thể nóng vội, phương pháp tốt nhất là trở thành đóa hoa trắng nhỏ thứ ba.
Ôn Đề Nhi hết đường chối cãi, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Kiều Thừa Huân, đáy mắt hiện lên một tầng điềm đạm đáng yêu, “Thừa Huân, thực xin lỗi, em làm anh mất mặt rồi.”
Kiều Thừa Huân nhìn cô một cái, đôi mắt có nước mắt, làm anh thiếu chút nữa tin là cô ấm ức.
Không hổ là người phụ nữ thông minh, kỹ thuật diễn càng ngày càng tốt.
Bàn tay to chạm vào mái tóc cô, chậm rãi cúi đầu xuống, cắn môi cô một cái, nhỏ giọng nói: “Cho dù người trên thế giới này không tin em, anh tin em.”
Môi mỏng hơi lạnh chạm vào môi cô không lâu, ngữ khí dịu dàng giống như hoa anh đào rơi từ trên trời xuống, lấp đầy trái tim thiếu nữ.
A ~ Ôn Đề Nhi mở to mắt, không nhịn được nổi đầy da gà.
Kỹ thuật diễn của Kiều Diêm Vương quả thực là… kỳ lạ.
Vạn Mỹ Trân và Phượng Vũ trợn mắt há miệng đứng, vốn định nhân cơ hội này làm Ôn Đề Nhi thân bại danh liệt, không ngờ tới Kiều Thừa Huân sẽ mở miệng thanh minh cho cô ta, nhất thời có cảm giác mình đánh vào trong bông mềm.
Ôn Đề Nhi đáng ghét, rốt cuộc sử dụng mê hồn kế gì thế? Vậy mà làm anh Thừa Huân ủng hộ cô ta như vậy!
Cha mẹ Kiều Thừa Huân nghe vậy liếc mắt nhìn nhau, không nghĩ tới tình cảm của con trai và con dâu sâu như vậy, trong lúc này không có biện pháp đối phó.
Đôi mắt lạnh lùng của Kiều Thừa Huân nhìn mẹ mình, ngữ khí âm u hơn, “Đề Nhi chịu đủ đau đớn vì những tin tức trên mạng rồi, con không hy vọng người thân của con thành đồng lõa.”
“Ôi chao, ôi…” Bà Kiều nghe ra được con trai oán trách, nhất thời hối hận, “Thừa Huân, con đừng nóng giận, mẹ không nên nghe tin đồn linh tinh, mẹ tin tưởng Đề Nhi không phải là người như vậy.”
Ông Kiều gật đầu liên tục nói: “Đúng đúng, sao Đề Nhi có thể là người như vậy được, đều do cha mẹ không tra rõ trước mà tin lời đồn, là cha mẹ không đúng!”
Nói xong, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Ôn Đề Nhi.
Trên mặt Ôn Đề Nhi vẫn là ấm ức, nhỏ giọng nói: “Cha, mẹ, không thể trách hai người được, đều do Đề Nhi bình thường không chú ý, mới bị một số người có ý đồ khác nói linh tinh, sau này Đề Nhi ra cửa nhất định sẽ càng khiêm tốn hơn.”
Lời này ngoài mặt là tự kiểm điểm, thực ra là vạch trần hai người ‘nói linh tinh’ về cô.
Vạn Mỹ Trân và Phượng Vũ nhất thời đều đen mặt lại.
Bà Kiều vội vàng cầm tay con dâu, “Đề Nhi, con dâu nhà họ Kiều chúng ta là nhân vật có uy tín danh dự, sau này cho dù con ra cửa làm chuyện gì cũng không cần phải khiêm tốn, ai dám bắt nạt con, mẹ sẽ là người thứ nhất không bỏ qua!”
“Dạ.” Ôn Đề Nhi học bộ dạng đóa hoa nhỏ nhu thuận gật gật đầu, trong lòng đang âm thầm mừng thầm.
Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng hai đóa hoa trắng biến thành màu đen, cô đều có sung sướng vai kề vai với mặt trời, quả thực không thể quá sảng khoái.
- - - -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...