Kiều Thừa Huân ngồi bên cạnh im lặng ăn cơm, đã nhận ra biến đổi trên khuôn mặt cô gái, cô cười rộ lên rất tự nhiên, như hoa như nguyệt, không giống giả dối làm bộ như vài lần trước.
Bởi vậy có thể thấy, bây giờ cô thật sự vui vẻ.
Giống như đứa trẻ rời nhà nhiều năm bỗng nhiên trở về, tươi cười vô cùng hồn nhiên, lộ ra vẻ tràn đầy hạnh phúc.
Thật không ngờ, mới lần đầu tiên gặp mặt, cô đã chinh phục được cha mẹ truyền thống cổ hủ của anh, xem ra anh không tìm lầm người.
Nghĩ đến việc này, môi mỏng của Kiều Thừa Huân cong thành một vòng cung đẹp mắt, đáy mắt cũng hiện lên ánh sáng ôn nhu dịu dàng.
Mắt thấy bụng nhỏ của cô gái đã căng đầy, nhưng cô vẫn tiếp tục ăn, cũng không sợ vỡ bụng.
Kiều Thừa Huân kịp thời ngăn lại, "Mẹ, mẹ còn gắp cho Đề Nhi, bụng cô ấy sẽ vỡ mất đó."
"Ợ...." Ôn Đề Nhi phối hợp mà ợ một tiếng, sắc mặt bỗng chốc đỏ lên, ngượng ngùng cười cười, "Mẹ, hình như con hơi no, ợ."
Nói xong nhịn không được ợ thêm cái nữa.
Bà Kiều bị tiếng ợ no đáng yêu của cô làm cho bật cười, "Ha ha, ăn no rồi thì tốt, con nghỉ ngơi một chút đi."
Ôn Đề Nhi liên tục gật đầu, "Vâng, con xin phép đi WC."
Nói xong lập tực rời khỏi, sau khi đi tiểu có lẽ bụng sẽ tiêu một chút, no chết cô rồi.
Vạn Mỹ trân thấy người chạy, cũng đứng lên, "Cháu cũng xin phép đi toilet một chút."
Nói xong, cô ta theo thói quen định nhìn qua Kiều Thừa Huân.
Đôi mắt phượng của Kiều Thừa Huân nhàn nhạt chăm chú nhìn vào thân ảnh màu lam nhạt kia, sau khi cô biến mất ở hành lang, mới thu hồi ánh mắt, từ đầu đến cuối, chưa từng liếc mắt nhìn người khác một cái.
Đố kị trong lòng Vạn Mỹ Trân lại lần nữa bùng lên, không cam lòng rời khỏi bàn ăn.
............
Toilet cách nhà ăn có chút xa, Ôn Đề Nhi đi WC xong, không lập tức trở về bàn ăn, muốn ra bên ngoài hít thở không khí.
Vừa mới đi đến sau cửa, đã nghe thấy ngoài cửa có người đang nói chuyện.
"Không ngờ cậu chủ nhanh như vậy đã yêu người phụ nữ khác, tôi còn tưởng anh ấy sẽ bên cạnh cô Tư Tư suốt đời cơ."
"Suốt đời đâu, năm trước cậu chủ liền lên giường với Ôn Thi Nhi, khi đó cô Tư Tư vừa mới rời đi không bao lâu, sao cậu chủ có thể tìm người phụ nữ khác nhanh như vậy!"
"Cho nên mới nói, đàn ông có tiền không thể tin, quá bạc tình."
"Aizz, các cô có nghĩ cái cô Ôn Đề Nhi kia giở trò quỷ không? Cô Tư Tư đột nhiên bị xe đâm chết, sau đó không bao lâu cậu chủ lại lên giường với Ôn Đề Nhi, rất kỳ lạ nha."
"Hừ, nói nhỏ thôi, nếu đề người khác nghe thấy không tốt đâu."
.......
Ôn Đề Nhi không tự chủ được lùi lại mấy bước, trong lòng có cảm giác không nói nên lời, giống như hít thở không thông.
Hóa ra Kiều Thừa Huân bị tổn thương, là bạn gái cũ đã chết.
Hai năm trước, bạn gái xảy ra tai nạn xe cộ mà chết.....
Khó trách anh không gần nữ sắc, cũng khó trách anh lạnh lùng vô tình, đó mới là nguyên do của người đàn ông này.
Vì bảo vệ bạn gái đã chết, không tiếc tìm một người con gái không yêu anh để giả kết hôn, thứ nhất có thể ứng phó việc người nhà thúc giục kết hôn, thứ hai có thể ngăn chặn những người phụ nữ khác đến gần.
Lòng dạ thật thâm sâu......Cố tình cô lại thành người vợ hữu danh vô thực của anh, vậy giao dịch này, khi nào sẽ chấm dứt?
Cô đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, lại không biết sợ hãi cái gì.
Lúc này, phía sau bỗng truyền đến một giọng nói chua loét: "Ôn Đề Nhi, đừng nghĩ rằng cô có thể lừa gạt mọi người thì có thể gạt mãi, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô."
Còn không phải giọng nói của Vạn Mỹ Trân thiểu năng trí tuệ.
Ôn Đề Nhi thu hồi tâm tư, thản nhiên xoay người, vẻ mặt giả bộ không hiểu, "Mỹ Trân, cô đang nói gì vậy? Tôi không hiểu ý của cô."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...