Trong lòng Ôn Đề Nhi cảm khái một tiếng: "Trà xanh"** tốt, mới một chiêu đã lợi hại như vậy.
(** Lục trà biểu (Green Tea Bitch): chỉ loại phụ nữ giả bộ trong sáng đi quyến rũ đàn ông của người khác)
Không khéo, cô lại có một đam mê không tốt lắm, đó là đem trà xanh biến thành hồng trà.
"Đây là mẹ chị* cho đặt tên cho, chị thấy vẫn dùng được, lấy họ Ôn của cha, Đề là chỉ con gái, mang nghĩa tốt đẹp, Nhi là từ điểm xuyết, dù không có nghĩa, nhưng nghe rất êm tai, Thừa Huân anh cảm thấy thế nào?"
*Vạn Mỹ Trân là em họ Kiều Thừa Huân, nên trước mặt trưởng bối nhà họ Kiều, hai người sẽ xưng hô theo vai vế, còn khi không có ai, sẽ xưng hô là tôi - cô
Ôn Đề Nhi tủm tỉm cười nói, liếc mắt sang nhìn Kiều Thừa Huân.
Kiều Thừa Huân nhàn nhạt nói: "Tên rất đáng yêu."
"Hì hì..." Ôn Đề Nhi lập tức cười đến xinh đẹp như hoa.
Kiều Diêm Vương mặt vô cảm khen người rất dọa người.
Bà Kiều cười ha ha khen ngợi nói: "Đề Nhi, mẹ con đặt tên thật hay, Đề Nhi Đề Nhi, dễ nghe mà không tục, còn dễ nghe hơn cả mấy tên gì mà Mỹ với Linh nhiều, chỉ có người không có văn hóa mới đặt ra cái loại tên này."
Vạn Mỹ Trân nằm không cũng trúng đạn, trên mặt lộ ra biểu tình quẫn bách, rất nhanh cả khuôn mặt đều đen lại.
Bà Kiều ý thức được mình vừa lỡ lời, lập tức sửa lời nói: "Không phải bác nói tên Mỹ Trân không hay, chỉ là so với tên của Đề Nhi còn thiếu đi một chút thông minh."
Mẹ Vạn ngồi bên cạnh cười khanh khách nói: "Tên Mỹ Trân đúng là có chút tầm thường, năm đó bà của con bé nói thế nào cũng muốn đặt tên này, tôi sợ tranh chấp với bà nội nó, nên mới chiều theo."
Vạn Mỹ Trân đen mặt đánh gãy lời bà: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa!"
Lão mẹ còn ngại cô chưa đủ mất mặt sao?!
Để có thể hiểu nhiều hơn, nên bỗng nhiên ông Kiều hỏi: "Đề Nhi, ba mẹ con làm nghề gì?"
Ôn Đề Nhi lạnh nhạt trả lời: "Ba con có một công ty nhỏ, tên ông ấy là Ôn Chấn Quốc, mẹ con đã qua đời lúc con còn nhỏ, nhưng mà sau đó con có thêm mẹ kế."
Ông Kiều chỉ cảm thấy tên này có chút quen tai, nghĩ một lúc mới nhớ ra, "Hóa ra là con gái của lão Ôn, khó trách tính cách cũng đặc biệt."
Bà Kiều: "Lão Ôn nào vậy?"
Ông Kiều: "Chính là Lão Ôn của tập đoàn Ôn thị."
Bà Kiều vui vẻ nói: "Nói như vậy Đề Nhi với Thừa Huân nhà ta là môn đăng hộ đối rồi!"
Nói tới vấn đề này, Vạn Mỹ Trân nhân cơ hội chen vào: "Chị dâu, em nghe nói trước đây chị có một vị hôn phu? Cũng chính là cậu Khương nhà họ Khương, thế nào lại đột nhiên muốn gả cho anh Thừa Huân?"
Không đợi Ôn Đề Nhi trả lời, Kiều Thừa Huân nói thẳng: "Anh ta là một tên khốn, vì hạnh phúc của Đề Nhi, nên anh đoạt hôn sự này."
Ôn Đề Nhi: "...."
Mẹ nó, nói như vậy cũng được?
Đâu có giống đâu, ha ha.....Kiều Diêm Vương so với cô còn càn rỡ hơn.
Vạn Mỹ Trân gấp đến mức ruột gan cháy xém, không phải như thế!
Vì sao anh Thừa Huân lại muốn nói những lời này? Anh ấy rõ ràng bị Ôn Đề Nhi quyến rũ!
Ôn Đề Nhi hoàn toàn không ngờ đến lời Kiều Diêm Vương vừa nói này, đều phủ quyết đi tất cả những lý do mà cô đã soạn sẵn, chỉ có thể phối hợp diễn kịch với anh.
"Con trước đó không biết anh ta là một tên cặn bã, đến tận khi Thừa Huân nhắc nhở, cháu mới tỉnh ngộ, mà cháu cũng hiểu được, trên thế giới này người đối xử tốt nhất với cháu thật ra chỉ có Thừa Huân."
Bà Kiều tò mò nói: "Đề Nhi, con với Thừa Huân quen nhau như thế nào vậy?"
Ôn Đề Nhi cố ý giả bộ thẹn thùng, e thẹn nhìn về phía Kiều Diêm Vương, "Thừa Huân, anh nói đi."
Giọng điệu ái muội, vẻ mặt ngượng ngùng như thế, làm người ta liền suy nghĩ sâu xa.
Kiều Thừa Huân mặt không đỏ tai không đỏ nói: "Có lần uống say, con đã qua đêm với Đề Nhi, cảm thấy rất có lỗi với Đề Nhi, cho nên theo đuổi cô ấy không rời, sau đó rốt cuộc làm cô ấy cảm động."
Trong lòng Ôn Đề Nhi: Trời ơi, Kiều Diêm Vương không đi viết tiểu thuyết quả thật rất lãng phí đầu óc của anh ta.
Một chữ: Trâu bò!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...