Kiều Thừa Huân không nói gì thêm, yên lặng đánh tay lái.
Xe chuyển động, Ôn Đề Nhi bỗng nhiên hồi phục tinh thần, muốn thắt dây an toàn.
Vô tình nhận ra, hướng xe đi, cũng không phải ra khỏi hội sở Đế Kiêu.
"Chúng ta đi đâu vậy?"
Kiều Thừa Huân không trả lời, bởi vì đã tới nơi cần đến, xe ngừng lại ở một tòa biệt thự.
Kiều Thừa Huân cởi dây an toàn rồi nói: "Xuống xe."
"A." Ôn Đề Nhi vừa mới thắt được dây an toàn, lại phải cởi xuống.
Sau khi xuống xe, nhìn quanh bốn phía, tòa biệt này có cùng một phong cách với hội sở, chắc hẳn thuộc sở hữu của hội sở, nhưng nhìn qua không giống một club cho lắm, nó giống như biệt thự cho người ở.
Kiều Thừa Huân thấy cô ngẩn người, trầm giọng nói: "Đi theo tôi."
"A." Ôn Đề Nhi lặng lẽ đi sang.
Xét thấy Kiều Diêm Vương nói không thích cô chạm vào anh, cho nên tận lực bảo trì khoảng cách chừng năm mươi centimet với anh.
Sau khi đi vào biệt thư, trong phòng khách truyền ra tiếng nói của đàn ông.
"Nha, anh Kiều đúng là mang vợ đến!"
"A Thâm, anh có cảm nhận được một cỗ khí lạnh không?"
"Không có nha, tôi cảm thấy rất nóng, anh để điều hòa bao nhiêu độ vậy?"
"25 độ, rất thích hợp."
.........
Khi nói chuyện, vợ chồng Kiều Thừa Huân đã đi tới trước sô pha.
Kiều Thừa Huân tự mình ngồi xuống, hai chân tự nhiên bắt chéo, ánh mắt lạnh lùng dừng lại bên chân mình.
Ôn Đề Nhi do dự một lát, yên lặng mà ngồi xuống bên cạnh anh, theo bản năng mà nhìn về sô pha phía đối diện, hai vị soái ca trái ngược nhau.
Một người mặc bộ đồ ngủ trắng ở nhà, trên tay còn ôm một cái gối ôm hình khúc xương, cảm giác trên người khiến cho Ôn Đề Nhi cảm thấy rất quen thuộc------trạch nam. (người chỉ thích ở trong nhà, không thích ra ngoài)
Một vị khác mặc đồ màu đen, lộ ra một mảng lớn cơ ngực rắn chắc, nhưng không cho người ta cảm giác không hài hòa, tóm lại là hình mẫu một người đàn ông thành thục.
Không chỉ có cô đang nhìn bọn họ, hai người đàn ông cũng đang quan sát khuôn mặt trắng nõn mộc mạc của cô, trong sáng còn mang theo vài phần nghịch ngợm, đáng yêu nhưng không thiếu phần thông minh.
Không sai, là thông minh.
Thời gian quay lại lúc 8 giờ...
Lúc Kiều Thừa Huân tới, Chiến Cơ và Mục Trác Thâm cũng đang chờ ở chỗ này.
Chiến Cơ là một hacker, sở thích lớn nhất chính là theo dõi thứ mình cảm thấy hứng thú, mà Ôn Đề Nhi đã đến, khiến cho anh cảm thấy vô cùng hứng thú.
Vì thế, anh gắn hệ thống theo dõi trong hội sở Hoa Tiền Nguyệt Hạ, biểu hiện hết mức xuất sắc của Ôn Đề Nhi hôm nay, ba người đàn ông ở đây đều thấy được.
Lúc ấy hai người đối với tài tính nhẩm của Ôn Đề Nhi khen ngợi không dứt, mà toàn bộ quá trình Kiều Thừa Huân chỉ giữ nguyên bộ mặt Poker của mình, cái gì cũng chưa nói.
Sau đó Ôn Đề Nhi muốn rời đi, Kiều Thừa Huân không nói hai lời cũng đi luôn.
Điều khiến Mục Trác Thâm và Chiến Cơ kinh ngạc đó là, vài phút sau, Kiều Thừa Huân trực tiếp đem cô vợ nhỏ của anh tới đây, không rõ nguyên nhân.
.........
Mục Trác Thâm nhìn khuôn mặt đáng yêu của Ôn Đề Nhi, dẫn đầu mở miệng, "Hi, tôi tên là Mục Trác Thâm."
Chiến Cơ vẫn đang rơi vào trạng thái kinh ngạc, mở miệng thật lâu mà chưa nói gì.
Trong Đế Kiêu Palace phù phiếm này, anh ta thấy rất nhiều người phụ nữ trang điểm xinh đẹp, lộng lẫy, một cô gái bước từ truyện tranh ra giống như Ôn Đề Nhi, vẫn là lần đầu anh ta được nhìn thấy ngoài đời thực.
Ôn Đề Nhi bị anh nhìn chằm chằm, cả người không được tự nhiên, xấu hổ dời tầm mắt sang một bên.
Mục Trác Thâm thấy thế, vội vàng dùng khuỷu tay đẩy Chiến Cơ một cái.
Chiến Cơ phục hồi tinh thần, có chút ngượng ngùng nói: "Chào cô, tôi tên là Chiến Cơ."
Ôn Đề Nhi rơi vào lúng túng, gật gật đầu đáp lại hai người, tiện thể nhìn sang khuôn mặt lạnh lùng của Kiều Thừa Huân, nhỏ giọng hỏi: "Chồng, anh dẫn tôi đến đây để làm gì?"
Tốt xấu gì cũng nên nói một tiếng, cứ không rõ ràng đưa cô đến nơi này, đối mặt với hai người đàn ông xa lạ, trong lòng hơi hoảng hốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...