Ôn Đề Nhi khẽ nhíu mày, cô nhận ra nữ sinh này, chị lớp trên cùng hệ nhưng khác chuyên môn - - đóa hoa truyền kỳ của hệ phát thanh, Vạn Mỹ Trân.
Nhưng mà, năm trước Vạn Mỹ Trân đã tốt nghiệp, bởi vì là nhân vật truyền kỳ, cho nên Ôn Đề Nhi biết cô ta, nhưng cô ta thì không biết.
Vạn Mỹ Trân vừa kinh ngạc vừa vui vẻ nhìn về phía Kiều Thừa Huân, nhưng nụ cười cứng ngắc rất nhanh, quái dị trừng Ôn Đề Nhi, "Ôn Đề Nhi, sao cô lại ở chỗ này?"
"Ha ha ha..." Ôn Đề Nhi xấu hổ cười cười, trong lòng có phần xấu hổ, thanh danh của cô trong trường học không tốt lắm, không nghĩ tới ngay cả đàn chị đã tốt nghiệp ra ngoài cũng nhớ rõ cô.
Cho nên, cô vẫn là không nói, nhìn Kiều Thừa Huân xin giúp đỡ, hi vọng anh giải thích.
Kiều Thừa Huân lạnh nhạt nói: "Anh kết hôn với Đề Nhi rồi."
"Cái gì?!" Vạn Mỹ Trân sợ ngây người, nhất định vừa nãy cô ta nghe lầm rồi?
Anh Thừa Huân, kết hôn với Ôn Đề Nhi rồi hả?
Kiều Thừa Huân không nhiều lời nữa, cất bước đi vào biệt thự.
Ôn Đề Nhi liếc mắt nhìn Vạn Mỹ Trân một cái, không nói gì, nhanh chóng vào nhà với ông xã.
Vạn Mỹ Trân cứng đờ tại chỗ, hai tay gắt gao nắm lại, móng tay thon dài bén nhọn găm vào trong thịt, cô ta cũng không thấy đau.
Sao có thể như vậy...
Anh Thừa Huân, sao có thể đột nhiên kết hôn với một con nhỏ không đàng hoàng???
Ôn Đề Nhi trong đại học A, đúng học trò hư hỏng danh tiếng thối hoắc!
Trốn lớp đánh nhau là chuyện thường, còn có lời đồn đãi, Ôn Đề Nhi vì tiền nên ngủ với rất nhiều đàn ông, khẩu vị còn đặc biệt nặng, đàn ông gì cũng ngủ.
Anh Thừa Huân thật sự kết hôn với loại phụ nữ này sao?
"Anh Thừa Huân!" Vạn Mỹ Trân sửng sốt rất lâu mới phản ứng lại, chạy chậm theo sau.
Sau khi vào nhà, Kiều Thừa Huân trực tiếp dặn người giúp việc: "Sau này vị này chính là mợ chủ của các người, lời của cô ấy cũng là lời của tôi, nhớ kỹ."
Ba nữ giúp việc và ba người làm đứng thành một hàng, mở to mắt há hốc mồm mà nhìn "mợ chủ" mới tới này.
Tình huống gì đây, thiếu gia đi trở về, sao đột nhiên có thêm một mợ chủ?
Mắt lạnh của Kiều Thừa Huân ngừng lại, trầm giọng nói: "Không nghe rõ lời của tôi?"
Những người làm mới phản ứng lại, không hẹn mà cùng nói: "Hoan nghênh mợ chủ!"
Tuy ít người, nhưng giọng lại rất to, khiến Ôn Đề Nhi hơi hoảng sợ.
Ôn Đề Nhi ngượng ngùng cười cười, "Mọi người không cần khách khí, ha ha..."
Bỗng nhiên Vạn Mỹ Trân đi vào, chất vấn: "Anh Thừa Huân, anh có biết Ôn Đề Nhi là ai không, anh thật sự kết hôn với cô ta sao?"
Đáy mắt Kiều Thừa Huân nổi lên một tia sâu sắc, "Cô ấy là vợ anh, sau này, gọi cô ấy là chị dâu."
"Chị, dâu..." Vạn Mỹ Trân nghiến răng nghiến lợi gọi hai chữ không liền mạch.
Ôn Đề Nhi bị gọi đến mức có phần xấu hổ, Vạn Mỹ Trân là đoá hoa của hệ phát thanh, còn là đàn chị của cô, Kiều Diêm Vương cứ bảo người ta gọi cô là chị dâu như vậy, đây không phải làm khó người ta sao?
"Cơm chiều xong thì gọi tôi." Kiều Thừa Huân nói xong thì đi lên lầu.
Ôn Đề Nhi rất muốn theo sau xem phòng của mình, nhưng Kiều Thừa Huân không gọi cô đi lên, ý tứ rất rõ ràng, đó chính giữ cô lại nói chuyện với Vạn Mỹ Trân.
Xem ra, Kiều Thừa Huân muốn để cho cô nghe ngóng gì đó từ miệng Vạn Mỹ Trân.
Ôn Đề Nhi than một tiếng, người quá thông minh thật là bất đắc dĩ mà, đi đến trước sofa ngồi xuống, Vạn Mỹ Trân hiểu ngầm ngồi đối diện cô.
"Ôn Đề Nhi, là giả sao? Chuyện cô kết hôn với anh Thừa Huân." Vạn Mỹ Trân công nhiên đặt câu hỏi.
Ôn Đề Nhi cười vô lại, trong trường học thì cô là một nữ lưu manh, không cần thiết diễn trò trước mặt Vạn Mỹ Trân, "Nếu là giả, cô cảm thấy tôi có thể dọn đến sống ở chỗ này hả?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...