Khi Kiều Thừa Huân mở mắt, tầm mắt mơ hồ một lúc.
Thấy được bóng dáng mông lung không kém phần đáng yêu của cô gái đang đi vào toilet.
Kiều Thừa Huân thong thả ngồi dậy, nhìn bốn phía, trên giường một trận hỗn độn.
Không khỏi nhớ đến tối hôm qua chơi đùa cùng cô gái ngây thơ, môi mỏng của người đàn ông không tự chủ nâng lên một vòng cung mê người, đáy mắt ánh lên cưng chiều không dễ phát hiện.
Làm sao lại có cảm giác của cha đang cưng chiều con gái chứ?
Róc rách......
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, cô gái của anh đang tắm.
Cũng tốt, đỡ để cô nhìn thấy lại bị chửi ầm lên một phen.
Tuy rằng dáng vẻ chửi người của cô càng ngày càng đáng yêu, nhưng nói chung lời mắng chửi cũng không dễ nghe cho lắm.
Kiều Thừa Huân suy nghĩ tử tế, xuống giường nhặt lên quần áo của mình, mặc xong liền rời đi.
Không biết qua bao lâu, Ôn Đề Nhi tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, lúc ấy người đàn ông đã không còn ở trong phòng, trong lòng thế nhưng lại có chút mất mát.
Ông nội nó, chuyện này.....Coi như chưa từng xảy ra đi.
Nếu đi tìm anh tranh luận, sẽ chỉ để cô thêm khó chịu, tội gì phải tự rước lấy nhục.
Nghĩ đến đây, Ôn Đề Nhi cầm lấy máy sấy, bắt đầu sấy tóc, thuận tiện thổi luôn cả phiền não đi.
...............
Sau khi thay quần áo xong, Ôn Đề Nhi ra khỏi phòng, phát hiện Bộ Khinh Khinh đang đứng ở ngoài cửa, dường như đã đợi được một lúc.
Bộ Khinh Khinh cười đến không khép được miệng, giống như trúng mấy trăm vạn, "Mợ chủ, cậu chủ nói, đợi cô tỉnh rồi tôi vào dọn dẹp phòng."
Ôn Đề Nhi nâng tay, gõ lên đầu Khinh Khinh một cái, "Làm gì mà cười thành như vậy?"
"Tối hôm qua mợ chủ với cậu chủ....Khụ, khụ, Khinh Khinh cảm thấy vui vẻ thay hai người."
"Tối hôm qua cô đều nghe thấy sao?"
"Vâng vâng!" Bộ Khinh Khinh thành thật gật gật đầu.
Ôn Đề Nhi nhướng mày, "Vì sao hiệu quả cách âm phòng tôi kém vậy?"
Bộ Khinh Khinh cười cười gian trá, đến bên tai cô nhỏ giọng nói: "Ông cụ sai người sửa lại rồi."
Ôn Đề Nhi nhíu chặt mày, trong lòng có cảm giác không tả nổi, "Chuyện khi nào?"
"Hôm mợ chủ tặng quà cho ông chủ đó."
"Mẹ nó..."
Ôn Đề Nhi nhịn không được mắng một tiếng, vòng qua Bộ Khinh Khinh đi xuống lầu.
Bộ Khinh Khinh lập tức nhìn đến say mê, đôi tay nắm thành quyền, mặt đầy sùng bái nói: "Mợ chủ mỗi lần chửi tục cũng thật đáng yêu....."
............
Sau khi xuống lầu, Ôn Đề Nhi đến thẳng vào nhà ăn.
Lúc này Kiều Thừa Huân đã ngồi bên bàn ăn, ưu nhã dùng bữa sáng.
Nói là bữa sáng, thật ra bây giờ cũng đã hơn mười một giờ.
Hôm nay là ngày đi làm, vậy mà Kiều Diêm Vương lại nghỉ, thật đúng là hiếm thấy.
Không biết tình huống của Vạn Mỹ Trân đang đau khổ chờ đợi Kiều Diêm Vương như thế nào, đoán chừng chờ đến xanh cả mặt rồi.
Ôn Đề Nhi ngồi xuống đối diện Kiều Thừa Huân, cúi đầu nhìn bữa sáng của cô không phải sữa bò với sandwich, mà là tổ yến và cháo dinh dưỡng.
Lại là tổ yến.......
Ôn Đề Nhi ghét bỏ đẩy tổ yến đến trước mặt Kiều Diêm Vương, "Cái này tôi không muốn ăn, anh ăn đi."
"Ăn đi." Kiều Thừa Huân đẩy tổ yến trở về.
Cô gái vẫn cứ kháng nghị, "Ngày nào cũng ăn, thật ngán."
Kiều Thừa Huân liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh lùng mang vài phần cảnh cáo, " Không muốn mỗi ngày đều phải ăn, vậy mỗi ngày ba bữa cơm phải ăn đầy đủ."
"Tôi vẫn ăn cơm đầy đủ mà."
"Ăn cơm đầy đủ chứ không phải ăn mỗi thịt không?"
"Cô có thể chịu được eo mình chứa đầy mỡ sao? Dù sao tôi cũng không chịu được."
"........."
Mắt Kiều Thừa Huân chăm chú, lạnh lùng trói chặt trên khuôn mặt xinh đẹp đang buông xuống của cô.
Trong lúc lơ đãng, trong đầu lại hiện về hồi ức tối hôm qua, tâm tình thế nhưng lại vô cùng sung sướng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...