Lấy tính cách liều chết kia của Ôn Đề Nhi, đoán chừng cô sẽ không có hứng thú đối với loại tụ họp này.
Nghĩ đến đây, Kiều Thừa Huân trầm giọng nói: "Con sẽ nói với Đề Nhi, nhưng nếu cô ấy không muốn đi, con cũng sẽ không miễn cưỡng cô ấy."
Mẹ Kiều nghe vậy không vui lắm, "Thừa Huân, mẹ biết con thương Đề Nhi, nhưng con có bao giờ nghĩ tới, tương lai Đề Nhi phải đối mặt với cái gì không, bây giờ con che chở con bé, chẳng khác nào hại nó."
"Me, Đề Nhi là tâm can bảo bối của con, bảo con bắt cô ấy làm chuyện cô ấy không muốn là không thể nào. Không bằng mẹ tự mình nói với cô ấy, chỉ cần mẹ thuyết phục được cô ấy, đêm mai con sẽ tự mình đưa cô ấy tới."
"Được được được, con đưa số điện thoại của Đề Nhi cho mẹ, mẹ lập tức gọi cho nó."
"Vâng." Kiều Thừa Huân đồng ý, trực tiếp ngắt điện thoại, sau đó gửi số điện thoại của Ôn Đề Nhi sang.
Bỏ điện thoại di động xuống, sắc mặt anh cũng trầm xuống.
Vạn Mỹ Trân muốn làm cái quỷ gì đây?
............
Trong phòng cô gái
Ôn Đề Nhi thật sự không thể chơi trò chơi thật tốt, bởi vì có một dãy số lạ gọi đến.
Theo trực giác của cô, số điện thoại này quá nửa là liên quan đến Vạn Mỹ Trân, chần chừ một lúc mới nghe máy, "A lô?"
"Đề Nhi, là mẹ."
Nghe thấy giọng nói của bà Kiều, Ôn Đề Nhi nhíu mày.
Nếu cô đoán không sai, cuộc điện thoại này của bà Kiều, tám chín phần sẽ liên quan đến buổi tụ họp các cô chủ nhà giàu kia.
Cô gái nâng môi cười lạnh, giả vờ đáng yêu nói, "Mẹ, mẹ đột nhiên gọi cho con, là nhớ con sao?"
"Ha ha...."Bà Kiều bị con dâu chọc tới mặt mày rạng rỡ, "Con đấy, cái đứa bé này chỉ biết nói ngọt, mẹ quả thực nhớ con, con còn không qua đây thăm cha mẹ."
Ôn Đề Nhi nghiêm túc nói hươu nói vượn, "Mẹ, con mỗi ngày đều ở nhà học làm một người vợ tốt, Thừa Huân ưu tú như vậy, con cũng không thể để anh ấy mất mặt."
"Con có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi, mẹ gọi điện cho con, chính là muốn nói với con một chuyện, đêm mai ở hội sở Đế Kiêu có một cuộc hội họp các cô chủ nhà giàu, mẹ cũng nhận được giấy mời, nhưng đúng lúc mẹ lại không có thời gian, cho nên mong con có thể thay mẹ tham gia. Cũng tiện cho con tiếp xúc với bên ngoài một chút, hơn nữa còn muốn con có thể để mẹ được rạng rỡ mặt mày. "
Đáy mắt Ôn Đề Nhi hiện lên một tia chán ghét, cô tuyệt đối không tin đây là ý của bà Kiều, nhất định là Vạn Mỹ Trân giở trò quỷ.
Xem ra lần ra không tham gia không được, vì không muốn mất điểm trước mặt bà Kiều, cô chỉ có thể đồng ý tham gia.
"Vâng ạ, đêm mai mấy giờ vậy ạ?"
"Đêm mai tám giờ sẽ bắt đầu, lúc đến con chỉ cần nói mình là mợ chủ Kiều là có thể vào."
"Vâng, con đã biết, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ không để mẹ thất vọng."
"Được được, ngày mai nhớ ăn mặc xinh đẹp vào đấy."
...........
Nhận điện thoại của phụ nữ lớn tuổi, luôn luôn không dứt.
Ngắt điện thoại, Ôn Đề Nhi tùy tiện vứt điện thoại lên trên bàn, ánh mắt dừng lại trên màn hình máy tính, cô đã hoàn toàn mất đi hứng thú chơi tiếp.
Đại gia, tụ họp danh viện chó má, còn không vui bằng đấu PK một trận.
Trong lúc đang chán nản, cửa đột nhiên bị gõ.
Đã trễ thế này là ai chứ?
"Ai vậy?"
"Là tôi."
Kiều Diêm Vương?
Ôn Đề Nhi do dự vài giây, mang dép lê vào đi đến cửa, thật cẩn thận mở cửa phòng, đập vào mắt một khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng nhưng anh tuấn của anh.
Người đàn ông liếc mắt nhìn cô một cái, trầm giọng nói: "Mở cửa."
Ôn Đề Nhi chu chu miệng, không tình nguyện mở rộng cửa ra.
Kiều Thừa Huân không nói hai lời, dáng vẻ muốn đi vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...