Toàn bộ nội y đều bị Kiều Diêm Vương mua sạch, tất cả nhân viên trong cửa hàng đều vội vàng gói đồ lại.
Ôn Đề Nhi có chút mệt mỏi, đi dạo nửa ngày, chân vừa mỏi vừa mệt, rất muốn ngồi xuống nghỉ ngơi.
Kiều Thừa Huân phát hiện sắc mặt cô thay đổi, chẳng biết tại sao, trong lòng lại có chút không đành lòng cùng thương tiếc.
"Mệt à?"
"Ừm, chân đau."
Cô gái không hề che giấu sự mềm yếu của bản thân, chỉ là trong lòng có chút không rõ ràng cho lắm.
Rốt cuộc hôm nay Kiều Diêm Vương uống nhầm thuốc gì rồi? Đi dạo với cô nửa ngày không nói, còn mua cho cô nhiều đồ như vậy.
Đầu óc bị úng nước sao?
Hay là, sau khi Kiều Diêm Vương cùng cô ăn xong Đao Tước Diện, vòng sáng thần thánh liền biến mất rồi?
Thật khó hiểu...
Kiều Thừa Huân không biết cô đang nghĩ gì, chỉ cho là cô mệt sắp chết rồi, liền nói: "Mua xong nội y chúng ta liền trở về."
"Được!" Ôn Đề Nhi cười cười, đôi mắt đen nhánh long lanh linh động.
Cảnh vật trước mắt Kiều Thừa Huân đột nhiên mơ hồ, anh không kìm được lòng, cúi thấp đầu, cắn nhẹ lên môi thiếu nữ.
Đùng... Đầu của Ôn Đề Nhi lại lâm vào trạng thái tê liệt một lần nữa.
Kiều Diêm Vương, đừng chọc người như vậy... có được hay không?
...
Chờ hai người rời khỏi cửa hàng nội y, tất cả nhân viên bán hàng đều kích động, xúm lại xì xào bàn tán.
“Trời ạ, thảo nào vừa rồi tôi thấy anh chàng kia trông quen mắt như vậy, hóa ra anh ta chính là thần tài số 1 của thủ đô, Kiều Thừa Huân!”
"Tôi cũng nhận ra, anh ấy đối xử với vợ mình thật tốt, hâm mộ quá!”
"Hu hu... Tôi cũng muốn có một người chồng thương yêu bản thân hết mực như vậy!"
"Đừng khóc, Kiều Thừa Huân chỉ thích kiểu nữ sinh có bề ngoài thanh thuần nhưng lại ngực lớn, chỉ riêng phần ngực thôi cô cũng không đủ tiêu chuẩn rồi, đừng trách người ta chướng mắt cô."
...
Gần như cả một buổi chiều, hai vợ chồng Kiều Thừa Huân đi mua sắm trong trung tâm thương mại Kiều Lệ.
Nếu như Ôn Đề Nhi không tính sai, tổng cộng phí tổn hôm nay là 1042 vạn.
Cốp xe chứa không nổi nhiều đồ như vậy, Kiều Diêm Vương liền gọi một chiếc xe tải nhỏ tới chở hàng về.
Tóm lại, Ôn Đề Nhi coi như được mở mang tầm mắt.
Kiều Diêm Vương chính là một kẻ phá sản, đơn giản chính là phát rồ, không có nhân tính.
Ôn Đề Nhi đối với cái này chỉ muốn nói một câu: Không nghĩ tới lúc còn sống, bà đây còn có thể bị người ta dùng tiền hung hăng chà đạp như thế, đây tuyệt đối là phúc khí đã tu luyện được từ đời trước!
...
Sau khi về đến nhà, chỉ mới 6 giờ, còn chưa đến giờ tiệc tối.
Ôn Đề Nhi mệt mỏi cả ngày, thật sự là không muốn lại ra ngoài, liền chạy đi tìm Kiều Diêm Vương xin nghỉ.
"Chồng yêu, hôm nay tôi đi dạo nửa ngày, lòng bàn chân cũng phồng lên, thắt lưng rất là đau, cổ họng cũng khát đến sắp bốc khói... Dù sao là tôi rất mệt mỏi, có thể không đi tham gia tiệc tối sao?"
Kiều Thừa Huân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đáng thương của cô, nhìn ra được cô không có giả bộ.
Đừng nói là cô, anh đi dạo với cô nửa ngày, cũng khá mệt mỏi.
Cho nên, vừa rồi anh đã từ chối tiệc tối.
Nhưng mà, anh vẫn muốn trêu chọc cô.
“Mệt mỏi cỡ nào?"
"Toàn thân cao thấp đều đau nhức giống như bị ô tô cán qua, nhất là giữa hai chân, vừa mỏi vừa đau nhức."
Kiều Thừa Huân nhướng mày, loại mệt mỏi cô vừa nói, nghe có chút mập mờ.
"Chồng yêu... "
"Đổi giọng."
Ôn Đề Nhi chắp tay trước ngực, tận tình cầu khẩn: "Chồng yêu à, người ta thật sự là quá mệt mỏi rồi, van cầu anh, bỏ qua cho tôi đi."
"Xùy..." Kiều Thừa Huân cười lớn: "Quý xuống cầu xin tôi đi."
Ôn Đề Nhi nhíu mày, hai tay chống nạnh hét lên:
"Họ Kiều, anh không thể được voi đòi tiên, lại bắt nạt tôi, tôi sẽ mách ông nội đấy!"
"Cô cứ mách đi, tôi không ngại ngày mai lại cùng cô đi dạo một ngày."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...