Tin tức nhanh chóng bạo phát ở thành Ích Châu, ngay cả những người già cả sống sâu trong ngõ nhỏ cũng biết được cái nhà ma ở vùng ngoại ô kia có người vào ở.
Trong lúc ấy không ít sòng bạc ngay lập tức mở mâm lớn, tỉ lệ đặt cược bọn họ sống cao đến một so mười lại không ai đặt, toàn bộ đều áp họ chết.
Lí Tam áp toàn bộ tiền bạc tài sản của mình lên chiếu bạc, sau đó tinh thần phấn chấn vui vẻ đi tìm Hoàng đại tiên.Hoàng đại tiên bày quầy ngay trên đường phía bên thành bắc, kế bên là hoa lâu, bên trong tiếng sáo trúc đàn, giọng hát yêu kiều tiếng cười liên tục truyền ra ngoài, đèn đóm mờ ảo rọi qua khung cửa sổ, chiếu lên cái phướn[5] rách nát của lão.[5]Phướn: cờ hiệu hẹp và dài.Trên phướn viết, “Trắc quẻ tính vận.”“Đại tiên, có đơn hàng lớn!” Lí Tam kề tai lão nói nhỏ, nghe đến một bên tai lão ngứa, đành phải đẩy người ra, khoát tay liên tục.
“Không được, không được.”Lí Tam giận lão không tranh, “Lão thật đúng là cứng đầu[6], ta biết lão cũng có chút bản lĩnh, cho dù không thể thắng mấy con quỷ trong căn nhà đó, nhưng ra đó thi pháp trừ tà cũng được mà.
Ta nhìn cách đám người đó ăn mặc, chút tiền lọt ra từ kẽ tay bọn chúng cũng đủ hai người chúng ta sống nửa đời còn lại không lo ăn mặc, không phải ngươi vẫn luôn muốn chuộc Tiểu Ngọc nhà ngươi ra sao.”[6]Nguyên bản là du mộc đầu (榆木脑袋): cây du chuyên dùng để bó củi, chế tạo gia cụ, cực kỳ dẻo dai cứng cỏi, để nói người ngoan cố, không chịu thông suốt.Hoàng đại tiên nhìn nhìn hoa lâu, núp ở đằng sau cái phướn rách nát của lão lắc đầu, “Ngươi lầm rồi, mấy năm trước có người đã phong mấy con ác quỷ trong tòa nhà đó rồi, người khác vào ở cũng không xảy ra chuyện gì.”“Lão nói cái gì?” Y bấu chặt lấy áo của Hoàng đại tiên rống to, lạc cả giọng.Hoàng đại tiên thương hại: “Không lẽ ngươi áp hết toàn bộ tiền bạc của mình rồi à.”Đâu chỉ tiền bạc, ngay cả khế đất y cũng áp!Lí Tam áp chết ba người, tỉ lệ đặt cược là một so hai, so với chết hết toàn bộ, một người sống thì bội suất cao không ít.
Hắn cũng nghĩ đến quá hoàn hảo, trước áp bên kia, bên này lại động chút chân tay, để Hoàng đại tiên trông coi tòa nhà, đến thời khắc mấu chốt nhảy ra cứu người.
Hắn áp số người chết là ba người, ngộ nhỡ gặp chuyện ngoài ý muốn, không thể chuẩn xác được như vậy, thế cũng không sao cả, chỉ cần cứu được tên lão đại kia, cầm thù lao rồi thì cái hồi đánh bạc chưa cả vượt một trăm lượng bạc kia cũng chỉ là muỗi mà thôi.Vậy mà…Lí Tam tức đến nỗi muốn đập đổ hết đồ đi, “Hoàng đại tiên, Hoàng đại tiên ôi, ngươi lừa chết ta rồi.”“Ta thì liên quan gì, cũng đâu phải ta ép ngươi áp.” Hoàng đại tiên đưa gợi ý: “Cược bọn họ bình an vô sự hắn là tỉ lệ đặt cược rất cao, ngươi lại đi áp chẳng phải là kiếm rồi.”“Phi, lão tử đào đâu ra tiền!” Lí Tam trừng mắt nhìn Hoàng đại tiên, “Lão ca…”Hoàng đại tiên phất cây phất trần, ngồi nghiêm chỉnh, “Tiền tài nãi vật ngoài thân, bần đạo không cần.”“…” PhiLí Tam âm thầm cười lớn, nhưng cũng biết Hoàng đại tiên tuy có chút tài năng nhưng trong tay lão cũng không có tiền, nếu không nào cần canh giờ nào cũng ngồi canh bên cạnh hoa lâu, vì không thể chuộc được người ra.
Lão cũng không thể tích cóp được tiền, nói cái gì mà đấy là hung của người khuy thiên cơ, tất sẽ nhận cô yểu cùng[7], bản thân lão là lãnh phải chữ cùng.[7]Cô yểu cùng: cô độc, chết yểu và nghèoNgày thường Lí Tam thô thiển ngớ ngẩn, nhưng có nghĩa khí, nhất là với người đã cứu mạng mình như Hoàng đại tiên.
Lúc này tên đó nhìn lão, trong mắt ẩn có buồn phiền, cũng nhịn không được mà thở dài, “Lão ca, ngươi cứ như thế này thì đến bao giờ mới tích đủ ngàn kim đây.”Hoàng đại tiên trầm mặc lâu thật lâu, đèn đuốc hoa lâu chiếu vào mắt lão, “Những người kia trả nổi ngàn kim sao.”Mắt Lí Tam sáng lên, biết là có hi vọng, vỗ đùi kích động nói: “Nào chỉ là một ngàn kim, hai ngàn kim cũng có ấy chứ.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...