Cung Vĩnh TúLý Vân Thu muốn Lý Trọng Hoa ở cùng một chỗ với nàng.
Vốn chuyện này là không hợp lý, nhưng Trạm Trường Phong thấy xót khi mẫu thân không có ai bên cạnh nên mới giúp đỡ dâng thư thỉnh cầu, coi việc này như là để làm tròn đạo hiếu.
Khi Lý Trọng Hoa trở về cung Vĩnh Tú, cả người đầy vẻ mệt mỏi yếu ớt, trạng thái hoạt bát sáng sủa ngày thường biến mất không thấy tăm hơi.
“Sao thế?” Lý Vân Thu nhẹ giọng hỏi han.
Lý Trọng Hoa có sự gần gũi tự nhiên với cô cô, cho nên giọng nói cũng mang theo sự tủi thân: “Con thấy con rất ngốc”Ở Lý gia, nó vẫn luôn luôn được cưng chiều, thêm chi tuổi còn nhỏ mà đã đọc thơ học sách ra dáng ra hình, xứng đáng là thiên chi kiêu tử trong đồng lứa.
Nhưng mà khi vào cung thì không giống vậy, hứa trước là có ăn có chơi đâu không thấy.
Đã không có ăn ngon chơi vui, lại còn suốt ngày phải đối mặt với một vị dưới một người mà trên vạn vạn người – thái tửMà vị thái tử này cũng không cần nó chơi cùng, ăn cùng; thái tử đã có sẵn nhật trình, độ chính xác lên đến từng khắc một; làm gì có thời gian rảnh mà chơi với nó.
Sách mà thái tử đọc là kế sách trị thế, học cũng là học binh pháp trận đạo, tất cả những tri thức đó đều uyên thâm đến nỗi ngay cả người lớn đến bảy tám chục tuổi cũng đều không dám nói tinh thông, huống chi nó chỉ là một đứa trẻ mới tiếp xúc sơ qua với văn hóa, sao mà hiểu được.
Cũng may nó chỉ là người đi theo, chỉ cần đứng hầu ở một bên là đủ rồi.
Nhưng mà như thế thì lại càng tổn thương lòng tự trọng.
Lý Vân Thu cầm ấm trà bạch sứ lên đổ một chung, lòng cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Đứa con gái kia của thị ưu tú đến nỗi ngay cả đại thần văn võ trong triều cũng phải cảm thán sống uống phí mấy chục năm, huống hồ Trọng Hoa mới chỉ là một đứa trẻ con.
“Con…” Nhìn thân thể nhỏ bé bộ dáng mệt mỏi buồn chán, nàng nói: “Con rất thông minh, nếu chăm chỉ học hành định là có thể hiểu”“Thật ạ?” Mắt Lý Trọng Hoa sáng rực lên vài phần, mặt cũng ửng đỏ lên một chút, làm nũng nói: “Cô cô, cô cô cho rằng con làm được sao ạ?”“Chăm chỉ bù thông minh, con cũng không ngốc”Tậm trạng buồn phiền của Lý Trọng Hoa tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, chỉ chốc sau mà đã vui vẻ cười đùa, đúng là trẻ nhỏ.
Tim Lý Vân Thu cũng bị tính tình trẻ con này làm cho mềm nhũn.
Còn ở bên Trạm Trường Phong, nàng nghỉ ngơi trong chốc lại, rồi lại thức dậy tiếp tục chìm đắm trong công việc học tập nặng nề.
Cung nhân đã đi lên khêu tâm đèn mấy lần rồi, tổng quản thấy trăng đã lên cao, cảm thấy mệt mỏi thay cho nàng: “Điện hạ, mau đi ngủ sớm đi thôi.
”“Chờ một chút”Dưới sự hướng dẫn của lão hoàng đế, ban ngày thì nàng xem xét tấu chương mới đưa tới, ban đêm thì tự duyệt lấy những tấu đã xem.
Thỉnh thoảng nàng sẽ cầm lấy cây viết dính chu sa[1] điểm vào chỗ trống cái nhìn và phương pháp xử lý của chính mình, ngẫu nhiên gặp phải trường hợp khó xử lý, hai hàng lông mày sẽ lại nhíu lại.
[1] chu sa: mực đỏĐèn bát giác cung đình vẫn sáng như vậy, lẫn trong màn sáng ấy là hình bóng nghiêm túc làm việc của nàng.
Tổng quản vuốt vuốt hai mắt đã mờ, tựa hồ thấy được có một thanh niên tuấn tú long chương phượng tư[2] ngồi xem hồ sơ định quốc gia đại sự, cực kỳ giống nàng sau này.
[2] long chương phượng tư: người xuất sắcĐột nhiên cảm thấy cái mũi chua xót, ôi…Đến tận canh ba Trạm Trường Phong mới nằm xuống thì canh năm mặt trời đã lên, cần phải dậy chuẩn bị vào triều sớm.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”“Thái tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”Đầu đội miện, thân mặc hắc bào, chỉ còn thiếu mỗi long trảo kim quan, đứng bên long ỷ, đã có khí thế không giận tự uy, cũng càng lúc càng thản nhiên tiếp nhận bách quan triều bái.
Lão hoàng đế ho hai tiếng, “Hôm nay cô không thoải mái, có chuyện gì thì bẩm báo với thái tử đi.
”Ông nói câu đấy, không chỉ làm cho các vị quan lại ngạc nhiên, mà ngay cả Trạm Trường Phong cũng có chút trở tay không kịp.
Lão hoàng đế an tọa ở trên long ỷ, hoàn toàn thể hiện một bộ dáng rằng ta sẽ chỉ ngồi đây dự thính, trao hết quyền lực vào tay nàng.
Chỗ nào bạo loạn, nơi nào gặp lũ, đâu thiếu ngân sách; khi đến phiên mình tự ra quyết sách thì mọi chuyện không còn đơn giản như khi dự thính.
Bởi vì khi ra quyết định ngươi sẽ gặp phải tình huống chúng quan tìm cớ thoái thác, rồi phải cân nhắc những vấn đề phức tạp như lợi ích đan xen dây dưa rễ má, còn phải hiểu rõ được ai là người có thể giao phó trách nhiệm.
Trên mặt thì không có biểu hiện gì, song trong lòng Trạm Trường Phong đã đi thẳng từ khẩn trương sang nổi giận bừng bừng, một đám phế vật!Muốn kéo hết lũ vô dụng này ra ngoài chặt đầu một lượt!Gần canh Tỵ thì hạ triều, đây cũng là lúc hoàng đế sẽ đi điện Kinh Luân xử lý chính vụ, còn Trạm Trường Phong sẽ đi sang phía thiên điện của điện Kinh Luân để nghe giảng bài, cho nên tổ tôn hai người sẽ đi chung luôn.
Lão hoàng đế an ủi nói: “Tôn nhi, con làm không tệ.
”Miệng thì nói không tệ chứ thực ra lão hoàng đế cảm thấy hết sức hài lòng, sung sướng đến mức chết cũng không tiếc.
“Tôn nhi lại không nghĩ vậy.
” Trạm Trường Phong cảm thấy hoàn toàn không hề hài lòng với tình huống trên triều ngày hôm nay.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...