"Có phải mày điên rồi không!"
Trở về nhà Thẩm Thứ nhận được một voice chat như vậy, là WeChat Lâm Chí Quân gửi cho anh.
Thẩm Thứ không trả lời tin nhắn của cậu ta, ngược lại lại giơ tay cầm lấy bát súp gà ấm mà thím Trần đưa cho anh.
Sau khi ăn xong anh mới uống thuốc giải rượu do tài xế mua.
Độ nóng trên mặt lúc ở trên xe đã giảm xuống một chút, anh bước vào phòng tắm, người trong gương vẫn đỏ bừng từ môi đến cổ.
Anh là người uống rượu rất dễ hiện lên mặt, chẳng trách vừa rồi Úc Tùng Niên nghi ngờ anh say..
Thẩm Thứ vẫn ở tại nhà của mình, ông nội mấy năm gần đây sức khỏe không tốt, để dưỡng sinh đã trở về căn nhà cũ non xanh nước biếc.
Còn bố anh, Trần Nam Bình, rất ít về nhà.
Trần Nam Bình cực kỳ thiếu trách nhiệm trong chuyện tình cảm.
Năm đó khi đưa Thẩm Nguyên về nhà liền nói rằng mình muốn kết hôn với mẹ của Thẩm Nguyên.
Kết quả sau khi ông nội cắt tiền tiêu của ông ta thì liền ăn năn hối cải.
Mấy năm trước lại làm ầm ĩ muốn cưới một sinh viên đại học.
Ông nội nhìn ông ta thì cảm thấy phiền lòng, không tiếp tục quản ông ta nữa.
Thẩm Nam Bình còn thực sự kết hôn với sinh viên đại học đó, tái hôn xong đã chuyển ra ngoài ở.
Về phần Thẩm Nguyên, vì muốn đấu với anh, cùng xin ông nội một chi nhánh công ty ở nơi khác, tiến đến đại triển quyền cước.
Tuy rằng ông nội thiên vị Thẩm Thứ hơn, nhưng dù sao Thẩm Nguyên cũng là máu mủ nhà họ Thẩm, muốn làm chính sự ông nội cũng không ngăn cản được.
Đối với Thẩm Thứ mà nói, chỉ cần có thím Trần và lão Lý quản gia, người nhìn anh lớn lên trong nhà là đủ rồi.
Hai người này từ nhỏ đã chăm sóc cho anh một cách tỉ mỉ chu đáo.
Ở bên anh nhiều năm như vậy, so với người thân cùng huyết thống, anh lại càng thân thiết với thím Trần và lão Lý hơn.
Thẩm Thứ sau khi tắm xong thì thay áo ngủ, đến phòng làm việc giải quyết công việc.
Bật máy tính lên không được bao lâu đã không nhịn được gửi tin nhắn cho trợ lý, nhờ anh ta tìm kiếm bất động sản mới mở trong thành phố, xem xem có căn nhà nào tốt có thể mua được.
Phải rộng rãi, phải có phong cảnh đẹp.
Nghĩ thêm một chút, Thẩm Thứ bổ sung thêm rằng tốt nhất là nên có một sân bóng rổ và một phòng tập thể dục trong tiểu khu.
Nếu Úc Tùng Niên kết hôn với anh, bọn họ chắc chắn không thể sống ở bổn gia, đương nhiên là phải chuyển đến nhà mới.
Hồi cấp ba Úc Tùng Niên rất thích vận động, không biết bây giờ có còn thích hay không.
Đối phương chắc hẳn vẫn đang duy trì vận động, hôm nay nhìn thân thể rắn chắc hơn so với hồi cấp 3.
Chiếc áo phông mỏng được tôn lên, đường nét vạm vỡ nơi khuôn ngực đầy mê hoặc.
Thẩm Thứ không vui nhíu mày, cảm thấy Úc Tùng Niên không nên mặc như thế này.
Nhưng quần áo của nam giới không đa dạng như nữ giới, Úc Tùng Niên rõ ràng là mặc quần áo bình thường.
Ý thức được mình đang nghĩ cái gì, Thẩm Thứ nhắm mắt, kịp thời dừng lại.
Nhưng Lâm Chí Quân bị anh bỏ mặc trong điện thoại thì không dừng lại.
Thấy anh không trả lời liền gọi điện đến.
Thẩm Thứ nhấc máy, mở loa ngoài.
m thanh môi trường ở bên Lâm Chí Quân rất ồn ào, cộng thêm với mấy câu truy hỏi đầy sửng sốt của cậu ta làm Thẩm Thứ ồn đến mức đau đầu.
“Mày có biết chuyện mày cầu hôn Úc Tùng Niên trong buổi tiệc bị truyền ra rồi không!” Lâm Chí Quân kích động nói.
Thẩm Thứ hơi nhướng mày: "Chuyện gì vậy?"
Lâm Chí Quân: "Chuyện gì chuyện gì cái con khỉ, tao còn định hỏi mày là có chuyện gì đây này! Đã bảo mày đừng có hồ đồ, thế mà mày chuyển sang cầu hồn người ta luôn! Danh tiếng của hắn hiện tại như thế nào, mày tội gì mà phải lội xuống bùn vào lúc này.”
“Cậu ấy không phải nước bùn.” Thẩm Thử phản bác, “Còn nữa, chuyện này sao lại truyền ra ngoài được? Có người nghe thấy sao?
Lâm Chí Quân đau đầu nói: "Không chỉ nghe thấy mà còn gửi vào nhóm.
Một đống người chạy đến hỏi tao có phải mày muốn bắt tay với Hứa Bỉnh Chương nên định bán rẻ tôn nghiêm, hy sinh hôn nhân.
"
Tại sao mọi người đều cảm thấy anh kết hôn với Úc Tùng Niên là một sự hy sinh?
“Không hề.” Thẩm Thứ nói.
Lâm Chí Quân hiển nhiên là nhẹ nhõm cả người, giọng điệu trở nên cao hứng: "Tao đã nói là không thể rồi, chắc chắn là do bọn họ truyền vớ truyền vẩn.
Mày làm sao có thể chạy đi cầu hôn Úc Tùng Niên được."
Thẩm Thứ: "Chuyện cầu hôn là thật"
Đầu bên kia điện thoại rơi vào im lặng, Thẩm Thứ giải thích: "Tao nói không là không bán rẻ tôn nghiêm."
“Hơn nữa giữa tôi và Úc Tùng Niên nhìn kiểu gì cũng là cậu ta thích hợp bán rẻ tôn nghiêm hơn mà.” Thẩm Thứ thực tế nói.
Điện thoại bị cúp ngang, Lâm Chí Quân dùng hành động thể hiện rằng anh lười tiếp tục nói chuyện với Thẩm Thứ.
Không lâu sau, Lâm Chí Quân gửi đến Thẩm Thứ bốn từ thần chú: Mày không cứu được nữa rồi.
(*Gốc: 你没救了)
Thẩm Thứ mặc kệ cậu ta, để điện thoại xuống, tiếp tục giải quyết công việc.
Điện thoại lại rung lên, anh tưởng rằng là Lâm Chí Quân đang tiếp tục phát điên, nhưng trên Wechat hiện ra lại là một khung chat mới.
Thông báo Wechat là tin nhắn ba từ của Úc Tùng Niên gửi cho anh.
Lần trò chuyện cuối cùng đã là sáu năm trước.
Lịch sử trò chuyện của bọn họ chỉ có vài câu ngắn gọn lúc thêm WeChat, phần tự giới thiệu bản thân và lời cảm ơn Úc Tùng Niên gửi đến, còn Thẩm Thứ chỉ đáp lại bằng một câu “không có gì”
Cuộc nói chuyện giữa hai người kết thúc ở đó, không có tiếp diễn gì.
Chỉ đến hôm nay, Thẩm Thứ nhìn thấy tin nhắn Úc Tùng Niên gửi tới: Về đến nhà chưa?
Chỉ bốn từ đơn giản thôi nhưng lại khiến Thẩm Thứ có cảm giác kỳ quái.
Giống như là trong lòng hơi ngứa ngáy một chút, lại không có chỗ nào để dùng sức, không có cách nào giải quyết chỗ xôn xao này.
Thẩm Thứ trả lời: Rồi.
Úc Tùng Niên gửi tới một con thỏ mỉm cười, gói biểu tượng cảm xúc của cậu ấy rõ ràng là nhiều hơn Thẩm Thứ, cũng trẻ trung hơn.
Lâm Chí Quân thường phàn nàn Thẩm Thứ giống như một ông già, những thứ người trẻ thích anh đều không thích, không theo trào lưu tí nào.
Do dự một lúc, Thẩm Thứ mở phần gói biểu tượng cảm xúc, một hơi tải xuống một đống, sau đó mới quay lại cuộc trò chuyện, nói với Úc Tùng Niên: "Đề nghị của tôi luôn có hiệu, cậu nghĩ kỹ rồi thì nhanh chóng trả lời tôi."
Sau khi gửi những lời này đi, Thẩm Thứ liền cảm thấy lời nói của mình có vẻ hơi gấp gáp.
Đây là đại kỵ, một khi vội vàng trong giao dịch làm ăn, đối phương sẽ nhìn thấy lá át chủ bài của bạn.
Thẩm Thứ ảo não gửi thêm một câu: "Thực ra từ chối cũng không sao, không cần khó xử."
Úc Tùng Niên trả lời: "Trước khi tôi suy nghĩ xong, chúng ta có thể thử hẹn hò trước không?"
Thẩm Thứ nhìn chằm chằm vào chữ hẹn hò, đoán rằng có lẽ Úc Tùng Niên gõ sai chữ.
Mãi cho đến khi Úc Tùng Niên gửi cho anh một liên kết kịch sân khấu, hỏi anh có hứng thú xem cùng mình vào cuối tuần hay không, Thẩm Thứ mới nhận ra rằng Úc Tùng Niên thực sự muốn hẹn hò với anh.
Trước khi những suy nghĩ hỗn tạp quét qua Thẩm Thứ, theo bản năng anh ta đáp lại một từ “được”.
Úc Tùng Niên hẹn xong thời gian, sau đó xác nhận với anh: "Là anh đến đón tôi hay tôi đến đón anh."
Trong số các lựa chọn mà Úc Tùng Niên đưa ra, có vẻ như họ không có kế hoạch tự lái xe đến rồi hội họp ở cổng rạp.
Đầu óc mơ màng, Thẩm Thứ thuận theo tiết tấu của Úc Tùng Niên nói mình đến đón cậu.
Úc Tùng Niên gửi cho anh một địa chỉ, không phải Úc gia, mà là một căn hộ thương mại gần trường đại học.
Thẩm Thứ biết rõ như vậy là bởi vì trường đại học đó chính là trường đại học anh theo học.
Nhưng Thẩm Thứ cũng không hỏi nhiều, hỏi Úc Tùng Niên tại sao không ở nhà, mà lại sống ở đây.
Vì như thế thì không khác gì rắc muối vào vết thương của cậu ta.
Không cần nghĩ cũng biết, Úc Tùng Nhiên và Hứa Bỉnh Chương cãi nhau thành như vậy, không có khả năng còn sống ở đó được, nhưng đó lẽ ra phải là bổn gia của Úc Tùng Niên.
Mặc dù vấn đề kết hôn có thể mất nhiều thời gian, nhưng việc giúp Yu Songnian giải quyết mớ bòng bong ở nhà sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng Thẩm Thứ sẽ không vì điều này mà lùi bước, anh vẫn muốn kết hôn với Úc Tùng Niên.
Thẩm Thứ cảm thấy là mình nhặt về một con chó con bẩn thỉu, anh sẽ đem nó đi tắm rửa sạch sẽ, biến trở nó về với dáng vẻ xinh đẹp như nó đã từng.
Giống như nhặt về một con chó con bẩn thỉu, anh sẽ đem nó đi tắm rửa sạch sẽ, biến trở nó về với dáng vẻ xinh đẹp như nó đã từng.
Bởi vì đây là Úc Tùng Niên mà anh đã từng rất muốn có, nhưng lại không thể có được.
Thẩm Thứ tắt máy tính, mặc áo ngủ đi ra khỏi phòng làm việc, bước lên lầu ba.
Ở cầu thang, anh lại nghĩ đến Úc Tùng Niên.
Khi Úc Tùng Niên và Thẩm Nguyên lần đầu tiên bước chân vào ngôi nhà này, Thẩm Thứ đã nghe nói qua về Úc Tùng Niên.
Thật khó để không chú ý đến cậu ấy, chỉ vì người kia quá ở trường học quá năng động.
Một Úc Tùng Niên ở sân bóng rổ, một Úc Tùng Niên đứng nhất lớp cả năm, cho đến một Úc Tùng Niên biểu diễn kịch nói ở buổi kỷ niệm ngày thành lập trường.
Nguồn năng lượng vô tận của tuổi mới lớn được Úc Tùng Niên dùng rất tốt.
Mà Úc Tùng Niên đâu đâu cũng có, miệng ai ai cũng thảo luận đã khiến Thẩm Thứ nhớ tên người này trước cả khi gặp.
Anh không ngờ rằng Úc Tùng Niên lại có một mối quan hệ tốt với Thẩm Nguyên, dường như Úc Tùng Niên cái gì cũng tốt, chỉ có mắt nhìn người rất kém.
Ngày đó anh vừa mới trở về từ lớp học thêm, bước vào lớp mười, học hành nặng nề thêm rất nhiều.
Thẩm Thứ cầm cặp sách, dẫm lên dép lê từ phòng đi ngang qua.
Sau đó anh nghe thấy một tràng cười vang lên, phát ra từ Thần Nguyên.
Thẩm Nguyên rất ít khi cười ở nhà này, Thẩm Thứ cũng không quan tâm lắm đến đứa em trai này.
Anh nhìn về hướng có tiếng cười, nhìn thấy Thẩm Nguyên và một nam sinh khác.
Úc Tùng Niên năm cấp ba nhuộm tóc màu hạt dẻ sẫm, nhưng thành tích tốt của cậu đủ để giáo viên phải nhắm mắt làm ngơ trước hành vi này.
Nhà Thẩm gia lấy ánh sáng vô cùng tốt, ánh sáng mặt trời chiếu vào ngọn tóc và khóe miệng của Úc Tùng Niên, chiếu lên chóp mũi và lông mi của cậu ấy một cách ấm áp.
Khác với sự thả lỏng của Úc Tùng Niên, lúc nhìn thấy Thẩm Thứ Thẩm Nguyên liền thẳng sống lưng như đối diện với đại địch.
Thẩm Thứ dời ánh mắt khỏi lông mi của Úc Tùng Niên, không chào hỏi, định lên lầu về thẳng phòng mình.
Sau đó anh nghe thấy Úc Tùng Niên lên tiếng hỏi: "Thẩm Nguyên, đó là anh trai mày à?"
Úc Tùng Niên đã qua thời kỳ vỡ giọng, giọng nói của cậu giống như cây đàn piano chỉ dùng để trang trí được đặt ở tầng ba của Thẩm gia, trầm ấm dễ nghe.
Thẩm Nguyên rầu rĩ trả lời.
So với Úc Tùng Niên giọng nói của Thẩm Nguyên vẫn còn trẻ con.
Úc Tùng Nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt Thẩm Thứ: "Em chào anh ạ."
Thẩm Thứ đứng nguyên ở chỗ cũ, không để ý tới.
Anh nghĩ, sự chủ động của Úc Tùng Niên xem ra là dựa vào ngoại hình nổi trội, chắc là chưa bao giờ nếm thử cảm giác đau khổ khi bị người khác ngó lơ, anh cũng không ngại cho Úc Tùng Niên trải nghiệm một chút.
Úc Tùng Niên không so đo với thái độ coi thường của Thẩm Thứ, mà lại cười hỏi anh: "Anh trông rất đẹp, có thể làm người mẫu của em không ạ?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...