Để Tâm


Úc Tùng Niên còn đang ngủ khò khò trong chăn, không biết mình đã tình cờ một phát lên tiên.
(raw: 发了一笔财)
Thẩm Thứ đang ở bên ngoài nhìn thấy rượu mà có phần đau lòng thay, rượu lâu năm rồi, còn là phiên bản giới hạn số lượng.
Thật trùng hợp là lần trước Lâm Chí Quân vừa gửi cho anh một trang web bán loại này, 39 vạn tám, gần 40 vạn một chai.
Một người dám gửi một kẻ dám nhận.

Chỉ có quà đáp lễ cho ông nội chỉ có tám vạn tám, Thẩm Thứ cứ ngại quá ít.
Nhưng đòi nhiều thì anh sợ ông sẽ không vui, cũng sợ Úc Tùng Niên không dám nhận.
Mà Úc Tùng Niên không dám nhận thật, cậu ngủ một giấc tới trưa mới tỉnh, đầu tóc bù xù, nằm trên giường ôm cái gối của Thẩm Thứ đến ngơ ngẩn. 
Thẩm Thứ đẩy cửa vào, nhìn thấy dáng vẻ chưa tỉnh ngủ của cậu thì thấy rất thú vị.
Anh nhắc Úc Tùng Niên xem Wechat, chấp nhận bạn tốt. 
Úc Tùng Niên vẫn còn chưa tỉnh hẳn, chỉ mở Wechat lên như lời Thẩm thứ nói.

Chốc lát sau cậu đã bừng tỉnh vì người ta chuyển khoản cho mình.
Úc Tùng Niên cầm di động: “Thẩm Thứ, sao ông của anh lại chuyển tiền cho em vậy?”
Thẩm Thứ vừa định giải thích đã nghe Úc Tùng Niên ngơ ngác nói: “Ông ấy muốn em nhận tám vạn tám này sau đó rời bỏ cháu trai của ông sao?”
Nếu Thẩm Đạo Xương nghe được câu này của Úc Tùng Niên không chừng sẽ còn khen cậu nhạy bén, nhưng sẽ không đồng ý với ý tưởng này.
Chẳng lẽ trong lòng Úc Tùng Niên, cháu trai của ông chỉ đáng giá có tám vạn tám thôi sao?

Nhưng Thẩm Thứ cũng chỉ nghĩ thế, quả nhiên thức đêm sẽ làm cho người ta ngốc đi mà.

Chờ đến khi tinh thần cậu ổn định lại, anh duỗi tay ra xoa đầu Úc Tùng Niên.
Chất tóc của Úc Tùng Niên mềm mại, ngủ một giấc thôi cũng dễ dàng rối tinh rối mù cả lên.

Thẩm Thứ nhận ra đây là lần đầu anh xoa đầu cậu nên bất giác xoa nhiều thêm vài cái: “Cậu bớt xem mấy cái phim vô bổ đi nhé.”
Dù anh không rõ trào lưu bây giờ lắm nhưng thư ký trong văn phòng cũng có xem mấy bộ phim lúc tám giờ.
Lời thoại 500 vạn để bỏ con trai tôi thì anh nghe rồi, nhưng tám vạn tám để bỏ cháu trai tôi thì chắc biên kịch cũng ngại nói ra cái trình độ keo kiệt này. 
Ngón tay Úc Tùng Niên quẹt quẹt, trả lại tám vạn tám.
Thậm chí Thẩm Thứ còn chưa kịp cản lại, anh nhìn Úc Tùng Niên không biết nên nói gì, còn cậu thì hỏi lại: “Không cần phải gửi em tiền đó đâu.

Rượu cũng đã mua rồi, trà với nghiên mực cũng không đắt.”
Làm sao mà không đắt cho được, biết giá cả của rượu, Thẩm Thứ lại đưa mắt nhìn sang trà và nghiên mực.
Quả nhiên là hai thứ đắt giá nhất, cùng với chai rượu hôm nay, ba món quà chắc cũng phải đến cả trăm vạn. 
Thẩm Thứ khoanh tay, bình tĩnh nhìn chằm chằm Úc Tùng Niên.
Úc Tùng Niên sờ sờ mũi, hình như hơi chột dạ nên nhỏ giọng nói: “Làm sao vậy?”
Thẩm Thứ đáp: “Tiền vừa rồi cậu mới chuyển trả là lì xì gặp mặt của ông nội đấy.”
Lúc này Úc Tùng Niên mới phản ứng lại được, là con dâu tới cửa nên chuẩn bị bao lì xì coi như lễ gặp mặt.

“Nên là ông nội vừa lòng với em lắm ạ?” Úc Tùng Niên mỉm cười nói.
Thẩm Thứ nghĩ đến bản thân Úc Tùng Niên vẫn còn đang sống trong căn nhà nhỏ gần trường học, vài món quà này không biết đã tiêu bao nhiêu tiền của cậu nữa.
Còn chưa kế thừa tài sản, dù có phải tiết kiệm tiền thì chắc cũng không được bao nhiêu.
Nhìn là thấy Hứa Bỉnh Chương cũng không phải kiểu người hào phóng, huống chi theo điều tra của anh, Úc Tùng Niên còn từng kiếm tiền để sống ở nước ngoài.
Thấy dáng vẻ chìm trong suy tư của Thẩm Thứ, Úc Tùng Niên bèn an ủi: “Ông nội không hài lòng với em cũng bình thường mà, không sao đâu.”
“Không phải.” Thẩm Thứ đáp, thoáng chần chừ nhưng rồi anh vẫn nói: “Cậu không cần phải tự làm bản thân khó xử.”
“Dù không có quà quý thì chúng ta vẫn sẽ kết hôn mà.” Thẩm Thứ nghiêm túc nói.
Thẩm Thứ vừa dứt lời liền cảm thấy trên tay mình nóng lên.

Anh bị kéo vài bước đến mép giường, ngay sau đó vòng eo bị ôm chầm lấy.
Úc Tùng Niên làm nũng tựa đầu lên bụng anh, cọ nhẹ nhẹ: “Thật ra em cũng mang quà cho anh, làm được mấy ngày rồi đấy.”
Lúc Úc Tùng Niên dựa vào, thân thể Thẩm Thứ chợt trở nên cứng ngắc, thậm chí lúc cậu nói câu đó, anh để lỡ mấy mấy nhịp mới nghe được.
“Là gì vậy?” Thẩm Thứ nói xong, liền cảm giác như có thứ gì đó mắc vào tay mình.
Dựa vào mỗi xúc cảm, Thẩm Thứ đã có thể nhận ra được đây là tác phẩm của Úc Tùng Niên.
Nhưng khi cầm lên trước mắt, nó vẫn khiến cho anh ngẩn ngơ.
Bởi trong tay là một pho tượng nho nhỏ, đường nét chi tiết của mái tóc bao gồm cả biểu cảm trên khuôn mặt, đường cong cơ bắp, hoa văn khóe môi đều rất rõ ràng.
Lớn tầm nửa bàn tay anh, mang theo nụ cười nhè nhẹ của anh, trong lồng ngực còn ôm bó hoa hồng.
Úc Tùng Niên ôm mặt anh nâng lên để anh ngửa đầu nhìn cậu: “Lần trước ở quán cà phê, em đã nói rằng sẽ tặng anh thứ tốt hơn, miễn là anh nhìn em nhiều hơn.”

Thẩm Thứ nắn nắn pho tượng, cảm thấy môi khô lưỡi khô, trái tim đập loạn nhịp, khiến anh hơi muốn hôn Úc Tùng Niên.
Thật ra họ đã từng hôn rồi, mới ngày hôm qua thôi, tư thế cũng gần giống thế này, nhưng bây giờ người vật đã thay đổi.
Cho nên bây giờ anh xúc động một xíu chắc cũng được.
Sợi dây lí trí đã lung lay, lúc anh nhìn Úc Tùng Niên còn thấy cậu đang nhắm mắt như thể đang chờ được hôn, ai mà chống lại sự cám dỗ này được cơ chứ.
Anh từ từ cúi đầu xuống như bị trúng lời nguyền, chợt tiếng gõ cửa vang lên.
“Cậu chủ, lão gia kêu các cậu xuống dùng cơm trưa.”
Thẩm Thứ lật đật đẩy Úc Tùng Niên ra, tay nắm chặt pho tượng rồi xoay người đi vào bàn làm việc, làm bộ như đang tìm thứ gì đó trong ngăn kéo.
Khi ngăn kéo vừa đóng lại thì lý trí của anh cũng quay về.

Hóa ra là ngoại trừ phải kiềm chế vô tận khi ở với người mình thích, còn có ham muốn chạm vào người đó, sự tham lam giống vậy vốn chỉ là nhiều hay ít hơn mà thôi. 
Thẩm Thứ nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của Úc Tùng Niên sau lưng, vừa định quay lại hỏi cậu bị làm sao vậy thì đã thấy Úc Tùng Niên cười miễn cưỡng, nói với anh: “Đi thôi, xuống dùng cơm.”
Dứt lời, cậu chủ động đứng dậy, đi ra ngoài giống như đang rất đói.
Thẩm Thứ có hơi bối rối, anh đoán rằng có thể Úc Tùng Niên đói bụng thật, bởi vì sáng nay cũng chưa ăn gì.
Anh lại kéo ngăn kéo ra, lấy pho tượng nhỏ nhỏ ra ngắm, nhìn thế nào cũng thấy thích.
Người trong lòng tự tay làm thứ gì đó tặng cho mình thì sao mà lại không thích cho được.
Chỉ phần tình cảm này thôi cũng đủ khiến cho người ta vui biết bao nhiêu.
Sợ pho tượng sẽ bị dơ nên anh cẩn thận dùng khăn tay quấn lấy nó rồi cất vào túi trong của bộ tây trang, cài nút lại.

Sau khi chắc chắn nó sẽ không bị rơi ra, lúc này anh mới yên tâm đi xuống lầu.
Không khí bữa cơm trưa không tệ như anh tưởng tượng, nhờ Úc Tùng Niên là người dễ gần.


Chỉ cần cậu muốn là sẽ được.
Tạm thời Thẩm Thứ vẫn không nghĩ ra được sẽ có ai đó ghét Úc Tùng Niên, quả nhiên, sắc mặt của ông sau khi dùng cơm cũng tốt hơn nhiều lắm.
Lúc sau thậm chí ông nội còn mời Úc Tùng Niên đi đánh cờ tướng.

Tuổi Thẩm Đạo Xương đã cao rồi, những sở thích thời trẻ vì cơ thể mà cũng dần dần vơi đi.
Thứ duy trì mãi đến bây giờ cũng chỉ có cờ tướng.
Mà nhắc tới cờ tướng, Thẩm Đạo Xương còn nói: “Tiểu Thứ đánh cờ chẳng được gì cả.”
Úc Tùng Niên để Thẩm Đạo Xương đánh trước, nói tiếp: “Vậy Tiểu Thứ giỏi cái gì ạ?”
“Cưỡi ngựa đấy, nó còn có một con ngựa trắng nhỏ tên là Lộc Lộc.

Là ngựa đực mà tên chả oai chút nào.” Thẩm Đạo Xương không hề nhún nhường, cho xuất binh, còn định đại sát tứ phương trên bàn cờ, hung hăng tàn nhẫn chà lên nhuệ khí của Úc Tùng Niên, để xem tính nết của người này ra sao.
Nhưng nửa giờ sau, người bại lộ bộ mặt thật lại chính là ông.
Ông thổi râu trừng mắt, nhìn Úc Tùng Niên đang nhẹ giọng nói: “Chiếu tướng.” 
Thẩm Đạo Xương: “Chờ, chờ đã, hình như vừa rồi ta đánh sai.”
Thẩm Thứ ngoan ngoãn chờ ông bên cạnh: “…”
Úc Tùng Niên buồn cười nói: “Ông nội, sao ông đi lại rồi?”
“Ai nói tôi đi lại, tôi chỉ vừa mới đánh sai thôi.” Thẩm Đạo Xương lớn tiếng nói.
Úc Tùng Niên thở dài: “Vậy ạ, con có thể để ông đi lại, nhưng ông phải đồng ý với con một điều kiện.”
Thẩm Đạo Xương là dân kinh doanh, sợ nhất người khác không nói ra điều kiện rõ ràng: “Cậu nói trước đi để ta cân nhắc có nên đồng ý hay không.”
Úc Tùng Niên duỗi tay chỉ chỉ Thẩm Thứ: “Con muốn cháu trai của ông ở bên cạnh con, có được không ạ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận