Úc Tùng Niên đã nghĩ rất nhiều về phản ứng của Thẩm Thứ khi nghe được những lời này, anh sẽ kinh ngạc ra làm sao, hay sẽ vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu anh cầu hôn cậu.
Dẫu sao theo lời Thẩm Thứ thì hôn nhân của họ là một mối làm ăn không có bất cứ vướng mắc nào về tình cảm.
Thay vì nói cầu hôn thì nó lại càng giống như tìm đối tượng hợp tác làm ăn hơn.
Chẳng qua mạch não của Thẩm Thứ càng lúc càng có hơi kỳ lạ một chút, hẳn là sau khi biết điều kiện thừa kế tài sản của cậu thì anh mới nghĩ ra ý nghĩ này.
Nhưng rồi phản ứng của Thẩm Thứ không hề giống như những cậu đã dự tính.
Chỉ thấy Thẩm Thứ rút tay ra khỏi lòng bàn tay của cậu, xoay người chắp hai tay lại, đối mặt với tượng Phật rồi nhắm nghiền mắt lại.
Úc Tùng Niên cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
Thẩm Thứ nhắm hai mắt nói: “Tạ lễ.”
Sau khi Úc Tùng Niên nghe được câu trả lời bèn không khỏi buồn cười mà nói: “Tạ lễ nhanh như vậy à? Nếu lỡ như vừa rồi em chỉ chọc anh, lời cầu nguyện của anh không thành hiện thực thì sao?”
Thẩm Thứ mở mắt ra, nhìn Úc Tùng Niên kèm thêm vài phần luống cuống, rõ ràng anh đã xem lời cậu vừa nói đó là thật.
Bởi vì so với việc Úc Tùng Niên thật sự muốn kết hôn cùng anh thì việc cậu chỉ nhất thời nói đùa có vẻ phù hợp với hiện thực hơn nhiều.
Thẩm Thứ thở dài, lắc đầu: “Quả nhiên là cậu gạt tôi để tôi nói ra nguyện vọng của mình mà.”
“Thế lỡ như em không hề lừa anh thì sao?” Úc Tùng Niên trêu đùa, giọng điệu lại thay đổi.
Thẩm Thứ nghiêm túc nói: “Cậu không thể lật lọng trước mặt Thần Phật được, cậu nói rồi…” Tai anh từ từ đỏ lên: “Chúng ta sẽ kết hôn.”
Úc Tùng Niên lại nhích đến gần Thẩm Thứ, bọn họ đã thật gần với nhau.
Không cần cúi đầu mà hai khuôn mặt đã sát lại với nhau rồi, cậu nhẹ giọng nói: “Vậy em sẽ bị phạt ư?”
Thẩm Thứ không dám nhìn cậu, chỉ rũ mắt nói một cách chắc chắn: “Không đâu.”
“Sao lại không?” Úc Tùng Niên hỏi chắc như đinh đóng cột.
Thẩm Thứ bị ép nên có hơi quýnh lên, vội vàng liếc nhìn Úc Tùng Niên một cái, hết sức bất đắc dĩ đáp rằng: “Sao phải vì chuyện này mà phạt cậu được, tôi không trách cậu thì họ càng không có tư cách phạt cậu.”
“Nếu bắt buộc phải phạt thì nên phạt tôi mới đúng.” Cuối cùng Thẩm Thứ vẫn kính sợ Thần Phật, vừa rồi anh còn lỗ mãng nói đến tư cách, anh lo lắng lời nói của mình sẽ thành lời sấm mất.
Vậy nên anh ôm hết tất cả tội lỗi về mình, anh thầm nhủ trong lòng, chẳng có gì liên quan đến Úc Tùng Niên cả, chỉ là chuyện từ phía anh mà thôi.
Thẩm Thứ không nhìn ra được biểu cảm của Úc Tùng Niên nên không biết phản ứng của người ta ra sao.
Lại thấy tai nóng rần lên, chúng bị một bàn tay vừa thô ráp vừa ấm áp nhéo nhéo vò vò.
Nơi đó vốn đã đỏ bừng lên, lại còn bị vân vê như thế này nữa thì chẳng khác nào cho nước vào chảo dầu, bắn bùm bùm lên toàn thân Thẩm Thứ.
Anh che tai mình lại theo bản năng, hốt hoảng nhìn Úc Tùng Niên đang động tay chân.
Nhưng trông Úc Tùng Niên có vẻ như đang cảm thấy bản thân mình chẳng làm điều gì quá giới hạn cả.
Như đang vân vê một đóa hoa, nhưng cũng hệt như đang sờ một chú mèo hoang ven đường, cậu cứ vô tư miết vành tai Thẩm Thứ: “Anh giỏi thật đấy, hồi còn trẻ học được sao? ai dạy anh vậy?”
Thẩm Thứ ngả người về phía sau để đề phòng Úc Tùng lại tấn công mình thêm lần nữa: “Giỏi cái gì cơ?”
Những gì mà anh vừa nói có câu nào ghê gớm lắm đâu? Rõ ràng nó còn không tính là lời tán tỉnh gì, càng đừng nói là xưng hô thân mật.
Thẩm Thứ thấy rất khó hiểu lại vừa cảm thấy oan uổng.
Tóm lại là anh đang hối hận vụ cuống quả cherry, vì chuyện này mà khiến Úc Tùng Niên cảm thấy anh là người tùy tiện.
Úc Tùng Niên nhìn anh ôm chặt hai tai, đành nói với vẻ thương lượng: “Cho em sờ một chút nữa thì cả hai ta sẽ không ai bị phạt hết.”
Thẩm Thứ bị Úc Tùng Niên xoay mòng mòng, đành phải buông tay xuống, Úc Tùng Niên véo dái tai anh, sau đó đầu ngón tay xoa nắn phần thịt mềm mại.
Mãi đến khi nhéo vành tai Thẩm Thứ đến mức đỏ bừng hết cả lên, Úc Tùng Niên mới cảm thấy thỏa mãn mà nói: “Không đổi ý, anh nói gì em cũng chịu cả, cho nên chúng ta kết hôn đi.”
“Dù anh có muốn mảnh đất đó hay bất cứ thứ gì đi chăng nữa, em đếu sẽ đưa cho anh hết.” Úc Tùng Niên rút tay lại, nói với Thẩm Thứ.
Lúc ánh mắt đó nhìn anh, tình ý thật sâu đậm.
Những gì mà cậu nói đều khiến cho người ta cảm thấy mình hẳn phải là một người đặc biệt trong lòng Úc Tùng Niên lắm.
Thẩm Thứ nghĩ, nếu mà nói về khéo miệng thì chắc không ai sánh được với Úc Tùng Niên cả.
Lời nói của Úc Tùng Niên luôn khiến người ta phải hiểu lầm.
Nếu Thẩm Thứ không đủ tỉnh táo thì hẳn đã phơi bày niềm si mê điên cuồng của mình ra bên ngoài.
Mặc dù hiện tại cũng không tốt hơn là bao.
Anh khẽ mân mê vành tai nóng bỏng của mình, sau đó lấy điện thoại ra rồi bình tĩnh nói: “Tôi gọi điện thoại một chút.”
Trước tiên anh gọi cho dì Trần, vốn dĩ để kiềm chế bản thân nên đã đề cập đến một ít chuyện khác.
Nhưng khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của dì, Thẩm Thứ bèn trả lời theo quán tính: “Dì Trần, con sắp kết hôn rồi.
Lần trước dì bảo có thể chuẩn bị bánh kẹo cưới* cho hôn lễ đó.”
*raw là 小点心.
Lúc Úc Tùng Niên nghe thấy nội dung trò chuyện, đầu tiên cậu sửng sốt ngước nhìn anh, tiếp đó nhịn không được khe khẽ bật cười.
Dặn dò dì Trần rồi nhờ bà báo cho chú Lý một tiếng xong, lúc này Thẩm Thứ mới cất điện thoại vào.
Thấy Úc Tùng Niên vẫn tiếp tục cười, nghĩ nghĩ một lúc rồi anh nói: “Dì Trần và chú Lý đã chăm sóc tôi từ khi tôi còn rất nhỏ, là những người thực sự thân thiết với tôi.
Còn về phần ông nội, để hôm nào tôi với cậu qua thăm ông rồi thông báo tin tức này cho ông luôn.”
Anh giải thích tại sao mình không thông báo cho người lớn trong nhà.
Cha đã có gia đình riêng của mình, mấy năm nay không liên lạc nhiều lắm, cùng lắm những ngày lễ Tết ông sẽ gọi điện cho anh nhưng những cuộc điện thoại lại chẳng kéo dài quá một phút.
Tình thân thực sự mong manh.
Đối với Thẩm Nguyên… Thẩm Thứ tự động làm ngơ theo bản năng.
Anh còn định không thông báo cho cậu ta, ngay cả Úc Tùng Niên cũng không được phép, tốt nhất cứ xem như Thẩm Nguyên chưa từng tồn tại.
Úc Tùng Niên gật đầu đáp: “Khi nào đi thăm ông thì anh cứ quyết định, cho em biết đầu tiên là được.
Còn về cha em, để em thông báo cho ông ấy một tiếng là xong.”
Nghĩ đến hoàn cảnh gia đình Úc Tùng Niên cũng không đơn giản hơn nhà mình là bao, anh cũng không ép cả hai bên gia đình đến thăm hỏi nhau.
Hơn nữa anh không thích Hứa Bỉnh Chương, cho dù sau này sẽ phải lui tới rất nhiều lần.
Sau khi thỏa thuận nhanh về việc thăm hỏi hai nhà trước khi kết hôn, Thẩm Thứ lấy di động ra quét mã QR trên hòm công đức trong chùa một số tiền khá lớn.
Úc Tùng Niên nhìn thấy không khỏi bật cười.
Thẩm Thứ xấu hổ giải thích: “Tôi nghe nói trình tự thực hiện lễ Tạ Thần rất phức tạp.
Mà những ngày kế tiếp chúng ta sẽ bận lắm, không có thời gian lại đây đâu.
Dùng tiền nhang khói để bày tỏ thành ý vẫn tốt hơn.”
Nghe anh giải thích xong, Úc Tùng Niên chỉ đáp: “Lâm Chí Quân nói không sai.”
Lâm Chí Quân nói gì đó? Thẩm Thứ tự nhiên hồi hộp.
Anh sợ Lâm Chí Quân lại luyên tha luyên thuyên với Úc Tùng Niên mất.
“Anh đúng là chàng rể rùa vàng* mà.
Vận may của em cũng không tồi.” Úc Tùng Niên nói.
(*)
Thẩm Thứ thẹn thùng trả lời: “Rùa vàng gì chứ.
Cậu cũng đâu có kém hơn tôi bao nhiêu.
Phải nói là chúng ta đều may mắn.”
Úc Tùng Niên nhìn anh một lúc, sau đó đột nhiên giơ tay lên trước mặt anh.
Thẩm Thứ hoang mang, nghi ngờ nhìn lại Úc Tùng Niên.
Cậu bèn quơ quơ tay: “Anh là chồng chưa cưới của em, sau này sẽ là chồng của em.
Trước mặt người ngoài, tiếp xúc cơ thể nên tự nhiên hơn.”
Thẩm Thứ lập tức hiểu ra.
Vậy là từ giờ trở đi anh phải tập tiếp xúc thân thể thật tự nhiên mới được.
Nhưng tay anh đổ rất nhiều mồ hôi.
Thẩm Thứ bèn lấy chiếc khăn tay từ trong túi ra, cẩn thận lau sạch bàn tay vì khẩn trương mà thấm ướt mồ hôi của mình.
Bỗng lúc này, Úc Tùng Niên bắt lấy tay anh rồi nắm thật chặt.
Nếu giờ Lâm Chí Quân ở đây, hắn chắc chắn sẽ nói rằng anh không có khí chất gì hết.
Chẳng qua chỉ mới nắm tay thôi mà Thẩm Thứ đã hoảng hốt rồi.
Tất cả mọi thứ trước mắt, bao gồm cả sự việc vừa xảy ra đều như một giấc chiêm bao.
Nếu một lát anh tỉnh dậy và nhận ra đó không phải là hiện thực, anh sẽ cảm thấy giấc mơ này thật đau đớn.
Người mà anh đơn phương dõi theo bấy lâu nay, bây giờ đang cầm tay anh và đi ở phía trước.
Thẩm Thứ bước chậm lại, cố tình không sánh vai bước đi với Úc Tùng Niên bởi vì hốc mắt của anh hiện tại đang hơi nóng lên.
Bây giờ mà để Úc Tùng Niên trông thấy dáng vẻ này của anh, mọi thứ chắc không thể giấu được nữa.
Mãi một lúc sau, cảm xúc của Thẩm Thứ mới ổn định lại.
Anh sóng vai với Úc Tùng Niên, có vẻ đã lấy lại sự điềm tĩnh vốn có, như thể không có gì có thể khiến anh hớt hải, kể cả đó là những chuyện vừa xảy ra.
Úc Tùng Niên nhéo nhéo lòng bàn tay anh: “Có vẻ anh thích ứng nhanh ghê ha.”
Thẩm Thứ rũ mắt nói: “Có phải con nít nữa đâu, chỉ là nắm tay thôi mà.”
Úc Tùng Niên nhướng mày nói: “Vậy à?”
Anh nghe thấy sự bất mãn trong giọng nói của Úc Tùng Niên, nhưng lại cảm thấy mình chẳng nói gì sai cả.
Anh lén liếc nhìn Úc Tùng Niên một cái, chần chừ đổi sang cách nói khác: “Nếu chỉ nắm tay thôi mà phản ứng dữ dội quá, sau này lúc trao nhau lời thề…” Đột nhiên Thẩm Thứ dừng lại, giống như với anh câu tiếp theo rất khó nói ra.
Úc Tùng Niên hiếu kỳ nói: “Sau này trao lời thề thì làm sao?”
Dường như cậu thật sự không biết Thẩm Thứ muốn nói gì, cực kỳ hứng thú hỏi: “Thật sự em không rõ quá trình này lắm, hóa ra hôn lễ còn có gì quan trọng hơn cả nắm tay sao?”
Thẩm Thứ không tin Úc Tùng Niên không biết, nhưng với việc từ xưa tới giờ anh vốn không bao giờ giận được cậu nên đành phải nói: “Không có gì.”
Úc Tùng Niên lại không tha cho anh: “Nếu anh khó xử thật vậy có muốn luyện tập trước hay không?”
Đột nhiên Thẩm Thứ nhìn cậu, vẻ mặt trở nên ngạc nhiên.
Dường như Úc Tùng Niên chỉ nói một cách hết sức đơn thuần: “Nếu mà không luyện tập trước, đến lúc đó bất cẩn đụng phải nhau thì sẽ bị thương đấy.”
“Chú rể thấy máu ở hôn lễ thì không tốt đâu.” Úc Tùng Niên nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...