Để Ta Mang Các Vị Vùng Lên

: "Cho nên, vẫn có đất liền tồn tại."

Kinh Thế than một tiếng, lấy áo sơ mi đã phơi khô mặc lên người. Sky vỗ cánh hạ xuống trên vai, dùng chóp đuôi cọ cọ cổ hắn làm nũng.

Có lẽ là trong nháy mắt, hoặc có lẽ là mấy phút, mấy giờ, thậm chí mấy ngày đã trôi qua.

Hoang đảo lớn bị biển rộng bao la ôm lấy. Dưới chân cỏ dại mọc cao chót vót, trên cao cành lá rậm rạp che nửa bầu trời. Màu sắc của chúng không hoàn toàn là xanh lục mà phá lệ rực rỡ, đường cong cũng rất kỳ dị đa dạng.

Liếc mắt nhìn lại, bè nổi chắp vá đã sớm bị Kinh Thế đem giấu ở góc chết thị giác trong hang động bí mật. Một bó củi nhỏ được rồng bạc gom lại đốt làm lửa trại. Bên cạnh đống lửa còn có một con cá biển tươi mới đặt trên mảnh lá to.

Kinh Thế vén tay áo lên, ngồi xổm xuống rạch bụng cá. Sky thao tác thuần thục mang đến vài chiếc lá sạch quấn thành hình phễu, hứng máu chảy ra từ bụng cá.

Sau khi để rồng nhỏ uống xong, Kinh Thế mới nâng phễu lên, nuốt từng ngụm nhỏ chất lỏng còn lại.

Chất lỏng ấm áp tanh nồng trôi xuống yết hầu, bổ sung lượng nước ngọt cần thiết cho cơ thể. Kinh Thế nuốt hết chất lỏng tanh tưởi trong miệng xong vẫn cảm giác không quen mà sinh ra phản ứng buồn nôn.

Rút sạch máu cá xong, tiếp theo là cạo vảy, làm sạch nội tạng rồi đem nướng. Tóm lại là tận dụng triệt để tài nguyên thiên nhiên.

Sky ăn uống không vấn đề, cũng không bỏ thừa mảnh vụn nào. Dù sao mama nói không ăn sẽ đói, đói quá lâu sẽ biến thành ngôi sao. Sky thích ngôi sao, lấp lánh xinh đẹp. Nhưng làm ngôi sao thì không thể ôm mama, vậy nên nhãi con vẫn nên làm một con rồng nhỏ đi thôi.

Giải quyết vấn đề ăn uống xong xuôi, bọn họ nghỉ ngơi thêm chốc lát rồi dập tắt đống lửa. Chuẩn bị tiến vào rừng thăm dò, dù sao cứ ở yên một chỗ cũng không nghĩ ra được cái gì. Huống chi, Kinh Thế còn chưa tìm được chút nào liên quan đến quy tắc và trật tự thế giới.

Đây là bước đầu tiên chân chính bước vào thế giới này.

Xuất phát từ lo lắng an toàn, Kinh Thế ngoài chổi lông gà làm vũ khí, còn làm thêm một lớp giáp mềm từ đồ tái chế quấn quanh bên dưới áo. Trọn bộ lưu trình khẩn trương mà có trật tự.

Mặt đất gập gềnh trộn lẫn sỏi đá, tán cây rủ từng chiếc bóng lênh đênh khắp trên đường đi. Không đến trăm mét từ ngoài bờ biển tiến vào có dòng suối ngầm chảy xiết, ẩn dưới vách đá ướt dầm dề, có thể tận dụng.

Bóng người linh hoạt xuyên qua rừng cây, vẽ ra một đạo đường cong. Dọc theo đường đi vừa đi vừa quan sát, tăng cường hiểu biết về thế giới lạ lẫm này.

: "Đã vài ngày, nhân số thả xuống cũng không ít. Theo phán đoán, ít nhất phải có vài người chơi hoặc ai đó trong top 10 đã tìm được chỗ này mới đúng."

Kinh Thế hắt xì một cái, buồn bực lắc đầu.

: "Mấy tên kia đều là tai hoạ không thể trêu chọc. Không gặp được cũng không biết là tốt hay xấu."

Kinh Thế hiểu được xem xét thời thế. Nếu vẫn luôn không có người chơi xuất hiện, vậy đương nhiên là trên đảo có vấn đề. Không cẩn thận phỏng chừng lập tức liền đi đời nhà ma.

Phía trước có ba ngã rẽ, Kinh Thế dứt khoát chọn cái chính giữa đi tới.

Cơ hồ ánh mắt đầu tiên liền có thể nhìn thấy một mặt hồ phẳng lặng chắn ngang đường đi.

Loại hồ nhỏ này dọc đường Kinh Thế đã thấy qua vài lần. Nhưng lần này tương đối đặc biệt. Phía trên trung tâm của nó lơ lửng hằng hà sa số những mảnh thuỷ tinh hình thoi không theo bất cứ quy luật nào.

Kinh Thế ôm tâm thái hoài nghi hết thảy, cẩn trọng mà đi đường vòng cách hồ một khoảng.

Thời điểm lướt qua, hắn nhìn thấy ảnh ngược của mình bị vài mảnh hình thoi phản chiếu. Kỳ lạ hơn, bên trong lại không có bất luận hình bóng cây cỏ nào, ngay cả Sky cũng không bị chiếu lên. Cả khung hình thoi giống như chỉ chọn lọc hình ảnh hắn mà mô phỏng lại.

Suy xét đến mạng nhỏ, Kinh Thế chỉ ghi nhớ lại những điều kỳ lạ, sau đó nhanh chân rời đi khu vực này.

Bất ngờ, luôn đột nhiên đến.

Đột ngột, Kinh Thế dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi xoay người lùi về sau. Thần sắc ngưng trọng, đầu gối hơi quỵ xuống bày ra tư thế sẵn sàng tấn công.

Một bóng người vô thanh vô thức xuất hiện ngay sát nơi hắn vừa đứng. Ánh mắt Kinh Thế va vào mái tóc ngắn đã ướt sương bên dưới áo choàng mềm mại, cùng với dao găm lóe sáng.

Tràng diện yên tĩnh vài giây đồng hồ.

Trên mặt người nọ lộ ra bộ dáng mệt mỏi, nhưng đôi mắt phá lệ thần thái. Thấy rõ người đối diện là Kinh Thế, ngạc nhiên thu dao trong tay về. Giơ hai tay lên, thể hiện bản thân không có địch ý.

Tin tức tốt là, Kinh Thế có quen biết đối phương.


Noah, kế toán tài chính cho mấy cơ sở nhận rèn vũ khí của Linh Uyên.

Nếu không nhắc đến việc cậu ta từng mắng vào mặt Linh Uyên ở chương nào đó không nhớ, thì hắn đảm bảo không thể nào nhận ra vì gương mặt này đúng chuẩn là thứ mà bạn sẽ quên sau mười phút.

Noah không biết trị số sức mạnh cụ thể của Kinh Thế. Nhưng không quan hệ, cậu ta biết có thể đứng bên cạnh tên sếp của mình, người nọ tất nhiên rất mạnh.

Về phần Kinh Thế, có thể do cùng là thân phận người làm công ăn lương, hắn cảm thấy người nọ không gây uy hiếp. Vì vậy thái độ cũng là thập phần bình tĩnh.

Thậm chí hắn còn chủ động kéo gần cự ly, vươn tay: "Kinh Thế, chúng ta xem như đã từng gặp mặt đi."

Thanh niên mỉm cười như một con cáo lông đỏ, cũng nhẹ nắm lại: "Noah, hiện tại đang kiêm chức nhân viên bán thời gian cho Linh Uyên."

Rồng bạc cũng vui vẻ vung đuôi tự giới thiệu: "Sky ~"

: "Chào nhóc Sky, hân hạnh được gặp." Thanh âm của Noah hình như có trêu đùa.

Kinh Thế cố làm ra vẻ mà ho khan hai tiếng: "À thì... Cậu có biết Linh Uyên ở đâu không?"

Thấy vẻ mặt của Kinh Thế, ngữ khí của Noah tản mạn tùy ý

: "Y chắc chắn là đang đi tìm chết rồi. Đợi thế giới này hỗn loạn rồi tìm chỗ náo nhiệt nhất, sớm muộn cũng gặp."

Kinh Thế: "... Cũng phải."

Mấy ngày nay đều chỉ có lênh đênh trên biển, phòng phát sóng của Kinh Thế im ắng rất nhiều. Đến bây giờ mới hơi có dấu hiệu ngoi lên trở lại:

[ Tâm sự giữa cấp dưới và người yêu của sếp. ]

[ Ai?! Là ai dám đề cập 'kẻ mà ai cũng biết là ai' đấy? Ồ, là thư ký Kinh nhà mình à. Vậy không sao. ]

[ Mấy người có coi chó Linh Uyên ra gì không thế? Rốt cuộc, y chỉ mất nết mà thôi, y lại có cái gì sai đâu? ]

[ Có đạo lý, Linh Uyên nếu không ngu vẫn là thực thông minh. ]

[ Nam tước thứ chín: Quá yên bình... *Nhàm chán - ing* ]

[ Má! Sao tổ tông này vẫn còn ở đây?! ]

Cứ như vậy, Kinh Thế và Noah hợp tác cùng ngao du. Lại đem manh mối tập hợp lại trao đổi với nhau.

Sky treo trên vai Kinh Thế, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe hai người nói chuyện. Mặc dù nghe không hiểu rất nhiều chỗ, nhưng không ảnh hưởng đến việc nhóc con cảm thấy mama lợi hại nha!

Tin tức cũng không nhiều, chỉ có phân tích đại khái quy mô khu vực cùng thông tin của một số loại thực vật khác nhau. Hai người lẫn nhau đều là người chơi đầu tiên gặp được từ khi đến đây.

: "Phần lớn đảo hình như đều từ rừng rậm cấu thành. Từ bờ biển đi vào sẽ có rất nhiều hồ nhỏ lớn bé phân bố rải rác, nối liền bằng suối ngầm."

Noah cho đánh giá: "Cách bố trí giống như một đường biên giới phân cách. Cảm giác phía bên trong sẽ còn có gì đó khó lường hơn."

Kinh Thế dùng tay miêu tả, ánh mắt thập phần nghiêm túc: "Trong mấy cái hồ cậu thấy, có cái nào có mấy mảnh thủy tinh cỡ như vậy không? Còn phản chiếu được, nhưng chỉ thu ảnh người."

Người đối diện suy ngẫm một lúc, lắc đầu: "Chưa từng thấy qua. Nhưng tôi sẽ giúp anh chú ý."

Kinh Thế nhớ thời điểm Noah xuất hiện là ngay trên con đường phía sau. Tức cậu ta cũng đi qua con đường mà hắn đi qua, có thể bỏ qua khả năng nói dối. Cho nên, cơ chế xuất hiện của thứ này rất ngẫu nhiên.

Cụ thể còn cần tiến thêm một bước kiểm tra phân tích sâu hơn.

Như dự đoán, vừa bước vào địa phận phía bên kia suối ngầm không bao lâu, nhóm Kinh Thế liền phải dừng lại lần nữa.

Thi thể người chơi nam nằm trong vũng máu lớn. Hai mắt mở to, trợn trừng đến mức như muốn lòi ra khỏi hốc mắt.

Kinh Thế xoay Sky vào trong không cho nhìn, lại nhét rồng nhỏ vào trong ngực Noah. Sau đó mới từ từ tiếp cận quan sát.


: "Bị cắt cổ, là người làm."

: "Người chơi tàn sát lẫn nhau? Nhiệm vụ không có cập nhật mới mà." Noah mở giao diện cá nhân ra, trong đầu nổi lên nghi hoặc.

: "Ảo giác? Giết người cướp của? Thanh toán nội bộ đoàn đội? Nhưng cũng không có dấu vết vật lộn."

Đúng vậy, người bị hại vì cái gì không giãy giụa phản kháng? Còn có, người chết mặt đầy kinh hoảng, giống như gặp được thứ gì đó vô cùng đáng sợ.

Có thể là cái gì? Quái vật? Thứ màu đỏ phân tách được trên biển kia? Nhưng Kinh Thế cũng đã gặp qua, nó ghê tởm nhưng cũng không đến mức khiến người ta bày ra thái độ cùng cực như vậy. Càng quan trọng là, dấu vết do người làm lại phải giải thích kiểu gì?

Trong lòng Kinh Thế cảm thấy kỳ quái, càng xem cảm thấy không thích hợp. Hắn tận khả năng bảo trì cảnh giác, tiếp tục xem xét dấu chân hỗn loạn trên mặt đất.

Loạt soạt.

: "..."

Kinh Thế nghe thấy tiếng khóc rất nhỏ đằng sau một cái cây lớn.

Rõ ràng sẽ có nguy hiểm, nhưng nếu hắn không đi thăm dò liền không thể biết cụ thể tình huống, chỉ có thể tiếp tục hoang mang với tất cả vấn đề.

Lại tiếp tục về phía trước thăm dò, Kinh Thế chậm rãi tiếp cận âm thanh rấm rứt nhỏ vụn. Thấp thoáng thấy được một người mặc sơ mi trắng ngồi núp trong bụi cỏ.

Mái tóc đen cùng với bóng lưng kia, không hiểu sao lại rất quen, cực kỳ quen thuộc.

Và trước khi hắn kịp nhận ra thì người kia đã quay lại rồi.

Nhìn thấy gương mặt đối diện, trái tim Kinh Thế thiếu chút nữa ngừng đập.

Thanh niên tóc đen mắt đen hơi ngửa đầu, ánh mắt nhu thuận không có tính công kích. Nước mắt từng giọt từng giọt rơi không ngừng, đáng thương vô cùng.

Đường nét kia, trang phục kia, ngay cả động tác cho đến cử chỉ nhỏ nhặt nhất...

Đều giống hắn như đúc.

Noah vừa tiến lên nhìn, lông tơ toàn thân liền dựng đứng. Ngay cả Sky trong tay đều trợn to mắt.

Một Kinh Thế ( mama) nữa!

Không đúng, chuẩn xác mà nói, Kinh Thế vừa gặp này bộ dáng mềm mại ngoan ngoãn hơn nhiều. Thêm cả vẻ mặt khóc nức nở kia, chắc chắn là kiểu mà Kinh Thế sẽ không bao giờ biểu hiện ra.

Tình hình quá mức bất ngờ, quả thực không kịp phòng bị.

Ngay trong trường hợp thập phần quỷ dị này, vô hình chung lại có thứ gì đó đang di chuyển, dần dần tiến đến đây.

Nháy mắt, cảm giác bất an âm thầm lan ra, hô hấp của mọi người như bị bóp nghẹt trong tiếng bước chân từ xa đến gần.

Vừa nhìn... Mẹ ơi! Lại đến thêm một Kinh Thế!!!

Kinh Thế mới đến, tạm gọi là Kinh Thế số hai, trang phục so với bản gốc và số một có bất đồng nhỏ.

Áo sơ mi buộc cao hở eo, hai cúc trên cùng không cài hết. Thắt lưng lỏng lẻo, tay cầm dao phay vừa lớn vừa dài. Cặp mắt tối tăm lập loè quang mang, cất giấu một loại cảm xúc hưng phấn bệnh hoạn.

Nhìn kiểu gì cũng thấy có điểm vặn vẹo điên cuồng, tràn ngập tố chất thần kinh.

Noah như bị sét đánh tỉnh mộng, ôm Sky lùi nhanh về sau quan sát. Cũng ý thức được, chân chính phiền toái chỉ mới vừa bắt đầu.

Kinh Thế số một lảo đảo đứng dậy, hoảng loạn nhìn trái phải. Trong khi Kinh Thế số hai ngoẹo đầu, tà ác đánh giá đám người trước mặt, nhất là hai kẻ trông giống hệt mình kia.

Ba người không ai cử động, song cũng không ai lên tiếng trước. Ngươi nhìn xem ta ta nhìn xem ngươi, như lâm đại địch.


Bỏ qua việc tình huống này hoàn toàn không hợp logic, đứng bất động chỉ sợ là lựa chọn tệ nhất.

Vì vậy, Kinh Thế di chuyển chân trái.

Gần như cùng lúc, hai Kinh Thế còn lại cũng di chuyển chân trái.

Kinh Thế hơi nghiêng người.

Giống như tâm linh tương thông, hai người còn lại cũng nghiêng người cùng thời gian. Đồng thời, góc độ chuẩn xác không lệch chút nào.

Yên lặng.

Trong không khí phiêu đãng một chút xấu hổ.

Kinh Thế: "..." Tại sao mấy tên thần đó lại quá sáng tạo trong việc giết người như vậy?

Chẳng sợ Noah đã làm tốt chuẩn bị tâm lý, vẫn cứ bị một màn trước mắt này làm chấn động không nói lên lời.

Kinh Thế càng thêm trầm ổn, hắn nói cho chính mình muốn dần dần tiếp thu, mà không phải hoảng loạn vô nghĩa.

Tầm mắt của hắn hướng đến Kinh Thế số hai, cũng là cái cầm dao phay trông khó giải quyết hơn kia.

Hai người nhìn nhau từ xa vài giây, Kinh Thế số hai chống eo, lười biếng giơ lên dao phay khiêu khích

: "Nhìn con m* gì? Có đánh không?"

Kinh Thế không vui nhíu mày: "Ngươi rốt cuộc là thứ gì?"

: "Câu đó phải để ta hỏi." Kinh Thế số hai nâng cằm, động tác ngả ngớn tiến lên trước.

Dao phay dài tung lên hạ xuống như chơi đùa, rêu rao lại nguy hiểm. Kinh Thế số một cả người run rẩy, chân tay luống cuống lùi về sau.

Không đến một giây, hai Kinh Thế liền lao thẳng vào nhau.

Kế tiếp, đại khái là một trận ác chiến.

Hai người đánh loạn thành đoàn. Ánh sáng và bóng tối chồng lên nhau khiến cảnh tượng nhìn qua có chút không chân thật. Noah ở trung gian thậm chí không thể phân biệt đối diện người nào rốt cuộc là Kinh Thế gốc.

Sky bối rối xoay vài vòng trên không. Ngao ngao kêu nhào tới muốn ngăn cản.

: "Ngao ——!"

Nhãi con bị đâm bay, bang một tiếng rơi xuống, bị Kinh Thế số một đón lấy.

Phòng phát sóng không ngừng có thêm người xem tràn vào, khán giả nhiệt tình thảo luận:

[ A... Đủ 3 thành viên lập team rap battle rồi này. ]

[ Nam tước thứ chín: Đánh lên ~ Đánh lên ~ Ác ma nói nhỏ.jpg ]

[ Tui đã tha hoá đến nỗi nhìn anh Kinh đánh anh Kinh tả tơi cũng thấy hưng phấn. ]

[ Chưa biết ai ức hiếp ai đâu! Anh Kinh cố lên! Đánh bại chính anh đi!!! ]

[ Vẻ đẹp này được x3 làm tôi high quá! Năm sao khen ngợi! ]

[ Ba người, trái phải mỗi bên một em, giữa một em. Buff thế sao mà chó Linh Uyên chịu được. ]

[ Phó bản Vực Thẳm, Kinh Thế phân thân play, là đạo đức chôn vùi, vẫn là nhân tính vặn vẹo? ]

[ Tài khoản đỏ 'Tám xúc tu ôm địa cầu' đã vào phòng live stream. ]

[ Tài khoản đỏ 'Đây là tài khoản của Thần Sắc đẹp nha' đã vào phòng live stream. ]

[ Óa!!! Là Mỹ thần!!! Tui đã chết, tui sống, tui chết đi sống lại! ]

[ Thần Sắc đẹp kính mến, kẻ hèn năm nay XX tuổi, còn độc thân, tài sản không nhiều lắm nhưng có trái tim chung thủy. Xin hỏi có thể giẫm lên mặt tôi không ạ? ]

[ Làm ta sợ muốn ngất, Cổ thần bên ấy cũng có hứng thú với anh Kinh kìa! Ba tài khoản đỏ! Người trẻ tuổi, tiền đồ vô lượng nha ~ ]


Hai Kinh Thế đánh đến là hung hăng.

Kinh Thế số hai ra tay sắc bén lại âm ngoan, trên mặt là ác ý không chút nào che giấu. Thế công mãnh liệt, chỉ cần tìm được nhược điểm của đối thủ là cắn chặt không bỏ. Cách đấu cực đoan, không cho người ta cơ hội thở dốc.

Một Kinh Thế khác thì trầm ổn chắc chắn, có ý thức có tiết tấu tránh né, căm thời gian ra đòn cũng rất chuẩn, không có sai lầm nào. Kinh Thế số hai cũng không tìm ra được sơ hở để đắc thủ.

Càng đánh lâu, Noah càng nhận ra nhiều điểm bất động. Rõ ràng cả ba người đều giống nhau, nhưng tính cách lại đối lập lẫn nhau. Mỗi người đều có năng lực ý thức cho riêng mình.

Bản gốc bình ổn, số một nhút nhát yếu đuối, số hai phát rồ độc ác.

Sky nằm bẹp tại chỗ, lúc này trước mắt có thật nhiều ngôi sao nhỏ quay vòng vòng.

Kinh Thế số một đứng bên cạnh Noah, e dè đem mặt giấu trong bụng rồng nhỏ. Khóe môi lén lút dương lên, giống như đang chờ ngư ông đắc lợi.

Đáng buồn thay, cặp mắt đen nhánh như mực của Kinh Thế số hai đã bắt được biểu cảm khả nghi của hắn.

: "A..."

Kinh Thế số một còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cổ chân bị một bàn tay bắt chặt lấy.

Thiên thời địa lợi nhân hoà, chớp mắt hắn liền bị lôi tuột vào trong hỗn loạn.

Số hai dùng số một làm khiên chắn đòn công kích của Kinh Thế, mi mắt cong cong

: "Cảm ơn nha, vật hi sinh."

: "Cái đ**!"

Số một mắt đỏ bừng, nhanh chóng dùng khủy tay cản lại cái đạp kia. Thân thể hắn căng lên, mơ hồ có thể thấy được đường cong cơ bắp mạnh mẽ.

Sau đấy là vừa rơi nước mắt vừa đánh người. Công kích mềm dẻo nhưng cái nào cái đấy đều là nhắm tử huyệt mà đánh.

Ba người ác liệt giao chiến, phảng phất không biết mệt mỏi. Sky lại về trong tay Noah.

Lực lượng chênh lệch giữa ba người không lớn. Số hai có dao phay, công kích lại quá mức phát cuồng. Thế nên Kinh Thế ra hiệu cho Kinh Thế số một cùng phối hợp trấn áp hắn trước.

Số một thực mau phán đoán được tình huống hiện tại, ăn ý cùng Kinh Thế ra tay nghiền áp một phương số hai.

Ánh đao lạnh thấu xương, hai đánh một, trước sau giáp công. Kinh Thế số hai nhanh chóng bị đè ép, đánh cho bầm dập quỵ gối.

Kinh Thế số một bước đến, muốn ra tay đánh ngã hắn hoàn toàn.

Nào ngờ, phía sau cổ bị một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy.

Thân thể cứng đờ. Trái tim do vận động kịch liệt còn không có hoãn lại lần nữa nhảy lên.

Chợt lóe mà qua, sau đầu liên tiếp bị vật cứng gõ cho vài phát.

Kinh Thế số một ngẩng đầu lên, ngơ ngẩn xoay người nhìn về phía sau.

Bốn mắt chạm nhau, Kinh Thế trong tay cầm chổi lông gà, thần sắc đạm nhiên.

Ý thức nhanh chóng tan rã, mỏi mệt như thủy triều đánh úp lại. Số một rốt cuộc vô lực chống đỡ thân thể, đổ rạp xuống đất.

Số hai đã sớm bị ép khô, hữu khí vô lực chống người nhìn về phía Kinh Thế số một mê man nằm bên cạnh.

: "Ái chà..." Tiếng cười của hắn vang lên, giống như gió thổi qua, tràn ngập thích ý.

Kinh Thế giẫm một chân lên ngực số hai, nhìn từ trên cao xuống, thanh âm mềm nhẹ

: "Không phải ta nhằm vào ai, nhưng hai đứa bây đều là rác rưởi."

Trái tim xưa nay chưa từng có mà hưng phấn nhảy lên, chấn động lồng ngực. Đôi mắt thoáng hiện cuồng nhiệt mà nhìn người trước mặt.

Kinh Thế số hai dùng tay hướng hắn làm thành trái tim nhỏ

: "Ngươi làm ta cảm thấy thật hưng phấn, chạy nhanh đi thôi thân ái ~"

Kinh Thế ghét bỏ giơ lên chổi lông gà, gõ hắn ngất xỉu.

_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui