Hai người đến nơi, thấy tên đánh xe “Trường đại nhân” vẫn còn nằm trên đất, chiếc đấu lạp úp sấp trên mặt. Lưu Trân đi một vòng kiểm tra quanh xe ngựa, thấy nó không sứt mẻ hay có cơ quan nguy hiểm gì mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng quay lại chỗ đầu xe, đã thấy Trịnh Sảng cầm chiếc đấu lạp của tên đánh xe trên tay, tỉ mỉ nghiên cứu gương mặt của “Trường đại nhân”, tâm tình phức tạp. Lưu Trân trước đó không nghe cuộc đối thoại của Trịnh Sảng với Thu Hà, cũng không quan tâm lắm tới kẻ nằm trên đất, khẽ nhắc Trịnh Sảng: “Xe ngựa an toàn. Chúng ta nên mau rời đi thôi!”. Trịnh Sảng gật đầu, đỡ Lưu Trân lên xe rồi tung mình vào vị trí điều khiển ngựa. Dưới ánh đèn dầu trước xe, Lưu Trân thấy tay trái Trịnh Sảng chảy máu, bèn lấy khăn tay băng bó sơ cho chàng.
Cỗ xe ngựa nặng nề lao đi trong màn đêm. Trịnh Sảng vốn xuất thân quân nhân, dù đang bị thương nhưng việc điều khiển xe ngựa không làm khó được chàng. Lưu Trân hỏi: “Huynh sớm đã biết Thu Hà là sát thủ có phải không?” Trịnh Sảng mỉm cười: “Ban đầu vốn chỉ hơi nghi ngờ, nhưng sau này thấy nàng ta cứ đeo bám muội hỏi về giải dược của “bột ớt xanh”, huynh đoan chắc nàng ta có liên quan với bọn sát thủ lần trước. Nàng ta xuất hiện lần này hẳn để moi tin tức về giải dược để cứu đồng bọn, nhưng vì muội bảo thứ đó không phải độc dược nên nàng ta vội vã ra tay!” Lưu Trân vốn cũng rất thông minh nhưng vì tuổi trẻ, lại chưa va chạm thực tế nhiều, kinh nghiệm còn thua kém Trịnh Sảng. Nàng bật thốt lên: “Mắt nhìn người của huynh tinh tường thật đó! Ban đầu huynh nói với muội ánh mắt nàng ta không trong sáng, sau này lại phát hiện lời nói cử chỉ bất thường!” Nàng phải học hỏi, học hỏi thôi. Trịnh Sảng lườm nàng: “Nói thừa, quên mất ngoài đời huynh là ai à?” Lưu Trân lặng lẽ bĩu môi, không nói thêm nữa.
Chạy được thêm nửa canh giờ, cánh cổng của Thịnh Thành đã hiện ra phía xa xa sau làn sương sớm. Trịnh Sảng giấu xe ngựa vào sau những hàng cây rậm rạp, dặn Lưu Trân ngồi yên trong xe để chàng vào thành thám thính. Một khắc sau Trịnh Sảng quay lại, khuôn mặt u ám. Chàng nói: “Khá khen cho tên gian thần. Hắn vu cho huynh và muội tội ám sát mệnh quan triều đình, treo chân dung chúng ta ở cổng thành.” Lưu Trân kinh ngạc hỏi: “Thế thì làm sao vào thành đây?” Lúc này Trịnh Sảng mỉm cười bí hiểm, khẽ nói: “Lần này phải ủy khuất muội rồi!”
Trần Văn Dự đứng đầu lực lượng ám vệ của Vân Triều, dĩ nhiên cũng không thể chỉ là một kẻ ra lệnh nói suông. Chàng vào mộng cảnh, thân phận khác với đời thực, nhưng kiến thức và kỹ năng thì vẫn vẹn nguyên. Không biết chàng vốc từ đâu một nắm đất đen đen, dùng cành cây nhỏ tô tô vẽ vẽ lên mặt và quần áo của Lưu Trân một hồi, nàng thiếu nữ mười bảy mười tám xinh đẹp như hoa bỗng chốc hóa thành người nông phụ cằn cỗi, quê mùa. Lưu Trân nhìn tay chân mình bị tô lem luốc, khẽ hỏi: “Như thế này sẽ lừa được quan binh giữ thành sao?” Trịnh Sảng nói: “Muội chỉ cần chờ một đoàn xe chở hàng đi qua, xin quá giang vào thành. Quan binh chắc chắn không nhận ra muội. Sau đó chúng ta gặp nhau trong thành.” Lưu Trân định hỏi Trịnh Sảng sẽ vào thành bằng cách nào, nhưng thấy ánh mắt đầy tự tin của chàng, nàng biết chàng có hàng ngàn cách khác nhau để thực hiện việc đó.
Đúng như Trịnh Sảng nói, việc vào thành diễn ra vô cùng suôn sẻ. Vào thành rồi, Lưu Trân đứng ngơ ngác trên đường lớn, đang phân vân nên đi hướng nào để tìm Trịnh Sảng thì chợt có một ông lão ăn xin cực kỳ bẩn thỉu kéo nàng vào một góc khuất sau trong hẻm. Lưu Trân nghi hoặc nhìn kỹ kẻ ấy, chợt lòng nhẹ nhõm, bật cười sằng sặc. Trịnh Sảng cũng không trách nàng, chỉ quăng cho nàng ánh mắt “muội cũng không thảm ít hơn ta đâu”, rồi dẫn Lưu Trân đi tìm trang phục để thay. Chàng bất giác nhận ra, trong mộng cảnh này cả Lưu Trân và chàng đều có thể thoải mái vui cười mà không phải sợ hãi điều gì. Nếu được, chàng chỉ muốn mãi mãi sống trong mộng cảnh, vứt bỏ hết sau lưng những gánh nặng ngoài kia. Nhân gian có câu “đứng núi này trông núi nọ”, con người luôn cảm thấy một cuộc sống không thuộc về mình tốt đẹp hơn. Trần Văn Dự lúc ấy chưa nhận ra, chàng thấy mộng cảnh tươi đẹp là vì chàng ở tâm thế vị khách qua đường mà vui chơi với nó. Nếu rời bỏ cuộc sống cùng trách nhiệm của Hắc Vương Gia, chẳng phải chàng lại phải thực sự gánh trên vai gánh nặng khác, chính là sứ mệnh cùng nỗi đau của Trịnh Sảng hay sao?
Lần này, Trịnh Sảng và Lưu Trân quyết định sẽ đóng vai hai huynh muội. Trịnh Sảng ăn mặc như một thư sinh nghèo, còn Lưu Trân khoác bộ váy trắng giản dị nhưng vẫn không mất đi vẻ sắc nước hương trời. Hai huynh muội nắm tay nhau vượt qua dòng người chen chúc, cũng không ít lần có kẻ ngoái đầu lại ngắm Lưu Trân thật lâu. Nhìn dòng người nườm nượp chen chúc như mắc cữi trước mặt, Trịnh Sảng nói: “Mộng cảnh cuối cùng cũng chỉ là mộng cảnh, mọi thứ đều ăn khớp với nhau hết sức nhịp nhàng. Ngoài đời thật làm gì có tên lính may mắn đến nỗi hắn vừa muốn gặp hoàng thượng, ngài ấy đã ra khỏi hoàng cung dự Quốc lễ chứ?” Không biết lần thứ bao nhiêu, Lưu Trân nhún vai, vẻ bất đắc dĩ nói: “Muội không biết, muội nào có điều khiển được mình sẽ mơ gì!” Vị khó tính này, đừng có bắt lỗi tình tiết trong giấc mơ của nàng nữa có được không!
Vì là Quốc lễ, đường phố được trang hoàng đẹp mắt, có không ít lồng đèn cùng hoa tươi được giăng phủ khắp nơi. Lưu Trân ngẩng mặt nhìn ngắm những món đồ trang trí rực rỡ ấy, trong ánh mắt toát ra vẻ hoài niệm, chờ mong. Nàng chợt nói: “Muội nhớ cảnh tượng này. Lúc muội còn nhỏ, có lần ông ngoại dẫn muội đi chơi lễ hội đèn lồng. Lần đó muội suýt bị lạc, sau này sức khỏe ông cũng dần yếu nên cũng không đưa muội đến chỗ đông người nữa. Không ngờ có thể gặp lại trong mộng cảnh thế này…” Giọng nàng không lớn, lại gần như hòa tan giữa âm thanh ồn ào xung quanh, nhưng tất cả đều lọt vào tai Trịnh Sảng. Chàng nghiêng đầu nhìn qua, thấy nàng đang mỉm cười với mình, trên mắt còn vương nét buồn man mác. Trong mộng cảnh, thân thể Lưu Trân lớn hơn Dư Ảnh rất nhiều, đường nét phụ nữ cũng rõ ràng, mị hoặc hơn. Nàng mỉm cười như vậy, không biết vô tình hay cố ý, bỗng khiến cho tim chàng dường như lỡ một nhịp. Trịnh Sảng không thay đổi nét mặt, nhưng bàn tay lại nắm chặt hơn, kéo nàng đi về hướng những chiếc lộng vàng ngự ở xa xa.
Hai người vất vả lắm mới chen tới gần điện thờ nơi hoàng đế cử hành Quốc lễ. Trịnh Sảng nói với Lưu Trân: “Muội chờ ở đây. Lát nữa hoàng đế làm lễ xong, huynh đem chứng cứ giao cho ông ấy là nhiệm vụ hoàn thành.” Lưu Trân gật đầu, Trịnh Sảng mới lưu luyến buông bàn tay mềm mại của nàng ra. Lưu Trân đứng trong đám đông dõi về phía cảnh cổng đóng chặt của điện thờ, thầm hỏi Trịnh Sảng sẽ dùng phương thức nào đề tiến vào trong ấy. Chàng thông minh tài giỏi như vậy, chút thử thách này làm sao làm khó được chàng? Trước đây có nằm mơ nàng cũng không nghĩ tới, sẽ có ngày nàng cùng Hắc Vương Gia kề vai sát cánh trong giấc mộng của mình. Càng khám phá nhiều về chàng, nàng càng băn khoăn, liệu đưa chàng vào mộng cảnh có phải là điều đúng đắn? Nàng vừa miên man suy nghĩ không lâu thì đám đông phía trước chợt trở nên xôn xao, từ phía điện thờ có tiếng lính gác vọng lại thất thanh: “Có thích khách!” Dòng người trở nên hỗn loạn, Lưu Trân mắc kẹt vào đó, bị chèn ép, đùn đẩy đến nghẹt thở. Nàng bèn tập trung tinh thần, miệng niệm quyết chú, cả cơ thể lập tức được đưa lên cao. Lưu Trân đứng lơ lửng giữa không trung dõi xuống đoàn người đông như kiến, nhưng dường như chẳng ai mảy may để ý đến nàng. Nàng tiếp tục điều khiển suy nghĩ, để cơ thể bay đến phía cánh cổng điện thờ. Thực ra, Dư Ảnh không nói dối với Trần Văn Dự về việc nàng không điều khiển được mình sẽ mơ thấy những gì. Nàng chỉ không cho chàng biết: trong những giấc mơ đó, nàng chính là thần, là kẻ có sức mạnh tối cao.
Lưu Trân ngồi lên cánh cổng lớn theo dõi diễn biến bên trong điện thờ. Nàng nhận ra ngay bóng dáng Trịnh Sảng đang quỳ ở lưng chừng bậc thang đá trắng dẫn lên điện, ngay phía trên chàng mấy bậc thang là ngự lâm quân gương mặt căng thẳng, đang che chở cho vị hoàng đế uy nghi ở phía sau. Trịnh Sảng trông hết sức chật vật: mồ hôi nhễ nhại, vạt áo trắng trên vai và lưng nhiễm đỏ do bị chém. Chỉ thấy chàng cung kính nói vài câu, sau đó móc một chiếc túi da bò từ trong ngực áo, dâng lên hoàng đế. Hoàng đế đọc xong mấy lá thư trong đó, đùng đùng nổi giận, ra lệnh bãi giá hồi cung.
Trịnh Sảng được áp giải về hoàng cung, ngoái đầu nhìn về phía đám đông mấy lần nhưng không thấy Lưu Trân, trong lòng có hơi mất mát. Hoàng cung này có cấu trúc gần giống với hoàng cung Long Hà mà chàng công phá trước đó, chỉ có điều thiết kế tinh tế, thanh tao hơn. Chàng vừa quỳ xuống chính điện, đã nghe giọng trầm hùng của hoàng đế trong mộng cảnh: “Trịnh Sảng liều chết trung thành với tướng Trịnh Tiêu, tấm lòng thật là đáng quý. Trẫm sẽ trọng thưởng cho ngươi sau. Người đâu, đưa tên gian thần tội đáng chém đầu kia lên đây!” Nghe lời thoại có chút chất kịch này, chàng âm thầm cười trong bụng. Trải qua muôn vàn gian lao, nhiệm vụ của Trịnh Sảng coi như đã hoàn thành. Chỉ tiếc Lưu Trân không nhìn thấy hồi kết tốt đẹp của giấc mơ này.
Giọng thái giám the thé cất lên: “Bẩm hoàng thượng, Hắc đại nhân cùng bè lũ đã được đưa vào rồi!” Hắc đại nhân? Tên gian thần ấy họ Hắc sao? Trịnh Sảng chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy bản sao râu ria xồm xoàm của mình đang bị ngự lâm quân áp giải vào điện, sau lưng là “Trường đại nhân” bản sao của Trường Dũng ngoài đời thực, cùng đám sát thủ áo đen bị trói gô.
Đầu chàng “ong” lên một tiếng, Trịnh Sảng, cũng chính là Trần Văn Dự của chúng ta, chợt thấy trước mắt tối sầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...