Đế Sủng Thánh Phi


Giữa tiết trời mùa thu khoai thoai dễ chịu, giữa đêm đen yên tĩnh có thể nghe thấy từng thanh âm hoa rơi lá rụng.

Phong cảnh hữu tình biết mấy, đôi nam nữ đứng dưới ánh nguyệt lẽ ra thật xứng đôi, châu liên bách hợp.

Ấy thế mà nữ nhân kia trong khoảnh khắc đã đẩy nam nhân gần trong gan tấc ra xa, cũng trong khoảnh khắc ấy nàng lãnh đạm cất tiếng."Viễn ca ca, huynh đến đây làm gì?"Viễn Thụ nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy thương xót.

Nếu ngày ấy y ngăn cản nàng, không để nàng bên cạnh hoàng đế Bạch Nhật, thì nàng có phải sẽ không ra nông nổi như hôm nay? Nàng vẫn là nàng, nữ nhân dù kinh thiên động địa vẫn bàng quang trước thế sự, không biết đến những cái gọi là dung tục hồng trần?"Đi, ta dẫn muội đi!"Viễn Thụ nắm lấy tay nàng, định dẫn nàng cao chạy xa bay.


Nơi đây không lâu nữa sẽ xảy ra chiến loạn, y không muốn nàng phải chịu bất kì một thương tổn nào nữa.

Không có Quang Minh Giáo, không có gã hoàng đế kia, hắn muốn đem nàng trở về như ngày nào, bình bình an an sống hết kiếp này...Trữ Phi Điểu lắc đầu vội vàng rút tay về, ý tứ của nàng đã quá rõ ràng.

Nàng còn sợ Viễn Thụ chưa hiểu bồi thêm: "Ta không đi! Ta và Quang Minh Giáo đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi, chuyện của Quang Minh không liên quan đến ta nữa, người của Quang Minh càng không có can hệ gì với ta.

Viễn ca ca đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, ta hi vọng huynh hãy bảo trọng.

Đừng đến tìm ta nữa.""Tiểu Điểu vì sao vậy? Tâm ý của ta lẽ nào muội không hiểu?" Viễn Thụ ánh mắt trước sau đều đặt trên người nàng, chưa từng thay đổi.


Y đã bên cạnh nàng nhiều năm như vậy, vì nàng làm biết bao nhiêu chuyện vì sao nàng không chịu hiểu? Gã hoàng đế kia có gì tốt hơn y chứ? Y có thể vì nàng không màng tất cả, hắn có thể không?"Viễn ca ca thật xin lỗi, ta chỉ xem huynh như một người ca ca mà thôi! Người ta yêu là Vọng Thừa Thiên."Nàng không phải kẻ mù nàng biết y có tình ý với nàng, nàng luôn cố gắng né tránh, mỗi lần gặp y nàng luôn một tiếng Viễn ca ca hai tiếng Viễn ca ca, nàng muốn nhắc cho y hiểu nàng chỉ xem y như một người ca ca mà thôi, mong y sớm dứt tình với nàng.

Nếu không có sự xuất hiện của Vọng Thừa Thiên nàng còn nghĩ bản thân mình là kẻ vô tâm vô phế."Ta có điểm nào không bằng hắn chứ!? Vì sao muội lại chọn hắn, muội biết rõ hai người không cùng một loại người, chỉ có ta mới thích hợp với muội!!!"Viễn Thụ không cam tâm gào lên: "Muội có biết ta vì muội đến Quang Minh Giáo cũng không cần không? Muội có biết để được đến đây gặp muội ta phải lấy toàn bộ bí mật của Quang Minh Giáo ra trao đổi không? Muội có biết ta vì muội phản bội lại gia tộc, phản bội Quang Minh, cái gì ta cũng không màng chỉ để đến đây gặp muội, đưa muội rời khỏi không? Muội có biết không, Trữ Phi Điểu???"Trữ Phi Điểu như không tin điều mình vừa nghe thấy, trừng lớn đôi mắt nhìn y.

Nàng tức đến nói không nên lời, phải cố gắng lắm mới phát ra thanh âm: "Huynh điên rồi! Viễn Thụ huynh làm như vậy chẳng khác nào biến tất cả chúng ta trở thành tội nhân thiên cổ, đời đời thiên lí bất dung? Huynh rốt cuộc đã đem bí mật Quang Minh giao cho ai? Người đó có mục đích gì? Vì sao huynh lại hồ đồ như vậy!!!"Viễn Thụ thống khổ lắc đầu, nửa khóc nửa cười gần như điên loạn.

"Tiểu Điểu ta không quan tâm được nhiều như vậy, ta vừa nghe tin muội lấy trộm cơ mật của Bạch Nhật bị bắt giữ, hành hạ đến dở sống dở chết, còn bị tên hoàng đế kia lăng nhục...!Ta không thể khống chế được mình, ta chỉ muốn ngay lập tức đi tìm muội, bằng mọi giá đem muội rời khỏi nơi địa ngục này.


Tiểu Điểu, muội hận ta cũng được, không tha thứ cho ta cũng được, ta phải dẫn muội thoát khỏi nơi đây!""Không kịp nữa rồi, các ngươi một người cũng không thể thoát!"Vọng Ân Vân đột nhiên xuất hiện, bốn phương tứ phía cũng đồng loạt xuất hiện rất nhiều binh lí đang giương cung bạc kiếm hướng về bọn họ."Lạt thân vương..."Nàng quên mất nơi đây là cấm cung luôn luôn có người canh gác, Viễn Thụ không thể nào dễ dàng vào đây được, trừ khi là có người cố tình cho y vào...Dụng tâm của người này quá rõ ràng, chính là muốn một lần diệt trừ y, nhưng người đó là ai, có phải cùng một người đã giao dịch với Viễn Thụ không? Xâu chuỗi những việc này lại, người có lợi nhất chỉ có...!Vọng Thừa Thiên! Thật sự là hắn sao??? Đã hơn một tháng rồi hắn chưa đến đây, hắn rốt cục đang suy tính điều gì?"Trữ Phi Điểu không ngờ cô lại là Thánh Nữ Quang Minh, cô thật giỏi đóng kịch, uổng công bổn vương từng xem cô như người nhà, hoàng huynh hết lòng yêu thương cô, thật sự không đáng! Vừa hay hôm nay bổn vương thay hoàng huynh trút giận, tiễn đôi cẩu nam nữ các ngươi xuống hoàng tuyền.

Các ngươi yên tâm đi, các ngươi không cô đơn đâu vì không bao lâu nữa cả Quang Minh Giáo cũng sẽ xuống cùng với các ngươi!"Trong lúc nàng suy nghĩ miên man, Vọng Ân Vân đã hạ lệnh bắn tiễn.

Nàng dốc sức ngăn những cung tên hét lên với Viễn Thụ: "Huynh mau chạy đi!"Giữa hàng trăm muỗi tên nhọn hoắt bắn về phía y y cũng không màng, gắng sức né tránh tìm đến đôi bàn tay nàng."Có đi chúng ta cùng đi.

Tiểu Điểu muội đừng cố chấp ở lại nữa, bọn họ cũng sẽ không tha cho muội đâu.

Muội còn vọng tưởng tên hoàng đế kia ư? Ta nói cho muội biết hắn đã điều động hơn phân nửa binh mã đối phó với Quang Minh Giáo, còn hạ thánh chỉ ai lấy được thủ cấp Quang Minh Giáo Chủ sẽ được trọng thưởng, muội có biết không hả?"Đêm nay dường như là một đêm rất dài, giống như cái đêm lần đầu tiên của nàng và Vọng Thừa Thiên.


Phải chăng nợ máu phải trả bằng máu? Mẫu thân lừa nàng lấy quân mật, thì hắn cũng lừa Viễn Thụ lấy cơ mật của Quang Minh?Ân oán tình thù giữa Bạch Nhật và Quang Minh thề không đội trời chung, giữa bọn họ nhất định phải có người chết, không phải Vọng Thừa Thiên thì là mẫu thân nàng...Kết cục này sớm đã định từ trăm ngàn năm trước, Quang Minh Giáo không chịu quy thuận triều đình cũng có ngày sẽ bị diệt trừ.

Chỉ là ngày này đến quá nhanh, đều là lỗi của nàng.

Nếu nàng an phận trong Quang Minh Giáo, nếu nàng vẫn là Cuồng Quyến Thánh Nữ liệu trước tiên cơ, có sự bảo hộ của thần thì Vọng Thừa Thiên sẽ không thể nào tìm được Quang Minh Giáo dễ dàng như vậy, sẽ không bị thần trừng phạt lên cơ nghiệp ngàn năm của Quang Minh dẫn đến diệt vong!Mẫu thân thật xin lỗi, thật xin lỗi Quang Minh Giáo, đều là lỗi của ta, hãy để ta gánh chịu thiên mệnh khiển trách, có báo ứng hãy ứng lên một mình ta!"Viễn Thụ huynh đi đi, đừng lo cho ta.

Cớ sự đến ngày hôm nay đều là lỗi của ta, ta có chết cũng không chuộc hết tội, sống chỉ thêm hổ thẹn mà thôi!"Viễn Thụ cuối cùng cũng nắm được tay nàng, thế nhưng nàng cương quyết sống chết không theo y, nàng một mực rút tay y ra còn y lại nhất quyết nắm chặt lấy tay nàng kéo nàng đi, đôi bên giằng co lại là thời cơ tốt cho Vọng Ân Vân giương cung bắn liền ba muỗi tên về phía họ, Viễn Thụ không chút do dự đỡ thay nàng.Đêm đó, huyết nhuộm đỏ cả bầu trời.

Viễn Thụ ôm chặt lấy nàng không buông, từng muỗi từng muỗi tên găm sâu vào thân thể y, y vẫn bảo hộ nàng trong lòng không mảy may thương tổn, mặc cho nàng thống khổ kêu gào dùng sức đẩy y ra y vẫn ôm chặt lấy nàng, giống như lúc còn nhỏ, không đúng là mười mấy năm qua y vẫn luôn bảo hộ nàng rất tốt...!Y thà rằng thương tích đầy mình cũng không để nàng bị thương, kiếp này y đã dùng cả sinh mạng của mình để bảo hộ cho nàng."Tiểu Điểu nếu có cơ hội trốn đi muội đừng bỏ lỡ, hoàng cung này không thích hợp với muội, cũng không phải cuộc sống muội muốn, thâm cung hiểm ác, tranh quyền đoạt vị, hoàng đế sẽ không vì chút tình nhỏ nhoi mà lưu tâm đâu, mỹ nhân thiên hạ nhiều không đếm xuể sẽ có ngày hắn lãng quên muội, muội cũng sẽ như bao nữ nhân khác chết già chết mòn trong đế cung, ta không muốn muội trở nên như vậy...!Hứa với ta, phải sống thật tốt...!Phải là loài chim phượng hoàng kiêu hãnh bay trên bầu trời rộng lớn...!Hứa với ta..."Viễn Thụ dốc hết sức lực khó khăn nói với nàng, còn nàng chỉ có thể rơi lệ, liên tục gật đầu."Viễn ca ca huynh đừng nói nữa, ta van cầu huynh đừng lo cho ta nữa, huynh buông ta ra ta đi, ta sẽ trị thương cho huynh...!Huynh đừng ngủ, mau tỉnh dậy đi, huynh gắng gượng một chút ta sẽ cứu huynh, nhất định sẽ cứu huynh, Viễn ca ca...!Viễn ca ca."Trữ Phi Điểu dùng sức thế nào cũng không thoát được thân thể nặng nề của Viễn Thụ đang bao trùm lấy nàng, hơn mấy chục muỗi tên găm sâu trên thân thể y, máu chảy đầm đìa, cho đến khi thân thể y dần trở nên lạnh lẽo, câu cuối cùng vang vọng bên tai nàng thật khẽ: "Tiểu Điểu...!được chết có nàng trong lòng, ta đã mãn nguyện."Cùng lúc đó bỗng nhiên có tiếng chuông vang lên rất lớn, khắp nơi đều có tiếng người không ngừng reo hò: "Bạch Nhật toàn thắng, Quang Minh Giáo đã bị diệt vong..."Trữ Phi Điểu như chết lặng, dạ dày của nàng đột ngột dâng lên một trận khó chịu, khắc chế không được phun ra ngụm máu tươi, trời đất như đảo lộn nàng không còn biết gì nữa....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận