Đế Sư Xuất Sơn


Toàn bộ mọi người theo dõi cảnh tượng im lặng đến kỳ

Vương Nhật Quý cảm thấy cổ họng áp lực càng chặt, sắc mặt cũng không còn lãnh đạm như trước, như thể vừa nhìn thấy ma quỷ: "Anh...
Anh làm sao có thể...
"Làm sao tôi có thể bắt được ông, đúng không?"

Diệp Phùng khẽ cười: "Ma cà rồng có khả năng ẩn thân phi thường.
Lúc mới trốn trong bóng tối, ngay cả tôi cũng không nhận thấy sự tồn tại của ông.
Cho nên, tôi trước tiên dùng chuông vàng phô trương một chút thực lực, sau đó cố ý để Tác Hoàn phá vỡ phòng ngự chuông vàng của tôi.
Lúc này, ông nhất định sẽ tấn công phía trước của tôi Và đây chắc chắn là cơ hội tốt nhất để ông ra khỏi bóng tối.
Nhưng những gì ông không biết là tất cả những điều này chỉ là chiến lược của tôi để nhằm bắt được ông mà thôi.”

Sau đó, anh lướt qua một vòng những người theo chủ nghĩa siêu tự nhiên khác sắc mặt đã thay đổi rất nhiều, cuối cùng ánh mắt anh rơi trên người Tác Hoàn với khuôn mặt tái nhợt anh cười nhẹ: "Anh thực sự không nên nghĩ như vậy, chỉ dựa vào sức mạnh nhỏ bé của anh.
Anh nghĩ anh có thể phá vỡ sự phòng thủ của tôi không?" "Anh! Anh." Tác Hoàn sắc mặt trắng xanh, trước khi đến Ả Rập.
Anh ta đã là người có siêu cấp năng lực tam cấp.
Bởi vì năng lực đặc thù, cho dù so với người năng lực tứ cấp bình thường, cũng không khá hơn anh ta bao nhiêu.

Nhưng kể từ khi anh ta đến đây, lòng tự trọng kiêu ngạo của anh ta đã bị Diệp Phùng và những học trò của anh ta đánh gục.
"Mang con ma cà rồng này đang ẩn náu trong bóng tối ra.
Bản thân anh đã bị thương tôi chỉ chắc chế năng lực của anh một lần nữa, sau đó giải quyết hai người tam cấp Nhóm người cấp hai còn lại không hơn gì lũ kiến" Nghe giọng điệu khinh thường của Diệp Phùng, Tác Hoàn hận đến nghiền rằng, nhưng sau đó sắc mặt anh ta đột nhiên tái nhợt.
Vì anh ta chợt nhận ra rằng Diệp Phùng đã đúng.
Bản thân anh ta hôm qua bị thương, hôm nay anh ta buộc phải chiến đầu, sức chiến đấu của anh ta không duy trì được lâu.
Vương Nhật Quý là chỗ dựa lớn nhất của anh ta, lúc này đang bị kẹp chặt trong tay Diệp Phùng như một con gà nhỏ.


Ván đầu tưởng là thằng chắc, không ngờ lại bị Diệp Phùng lật ngược trong tích tắc.
Giờ phút này, trong lòng anh ta rốt cục có chút hối hận.
Trong tình huống này, chỉ có một câu nói.
Đánh giá quá cao bản thân và đánh giá thấp Diệp Phùng.
"Anh...
anh buông tôi ra!" Vương Nhật Quý đang bị anh nhéo cổ đột nhiên phát hiện trong lòng phiền muộn, sức lực như bị phong ấn hoàn toàn không dùng được, cảm giác được không khí càng ngày càng loãng trong cổ họng, mặt đỏ bừng vì nghẹt thở: "Tôi là Đại công tước của huyết tộc, nếu không buông tha cho tôi anh sẽ trở thành kẻ thù của cả huyết tộc.


Diệp Phùng quay đầu lại, nhìn anh ta với vẻ khinh thường: "Bộ não người phương Tây có chút vấn đề à? Hiện tại tính mạng của ông ở trong tay tôi, còn dám dùng lời nói uy hiếp tôi, không sợ tôi giết ông sao?" "Anh không dám "

Vương Nhật Quý gắt gao nhìn chăm chăm hăn: "Tôi là đại công tước của Huyết tộc, phụ thân là một trong mười hoàng tử của Huyết tộc.
Nếu như anh dám giết tôi, cha tôi nhất định sẽ.


Rắc! Trước khi anh ta nói xong, bàn tay của Diệp Phùng đột nhiên bị bao phủ bởi một tia sáng trắng chói mắt, sau đó anh vặn mạnh giọng nói của Vương Nhật Quý đột ngột dừng lai

Trước ảnh mặt kinh hãi của mọi người, Diệp Phùng vứt xác anh ta đi rồi vỗ tay kinh tởm: "Các người không biết có câu nói rằng kẻ ác chết vì nói nhiều sao?" "Anh...
anh giết Vương Nhật Quý?" Sau một lúc lâu, Tác

Hoàn mới run rẩy nói.

Diệp Phùng nhìn lại anh ta: "A? Anh cho rằng hôm nay có thể sống sót rời đi nơi này sao?” Nghe thấy câu nói đây sát khí này, tất cả cao thủ có khả năng đều run lên sau đó lùi lại một bước trong tiềm thức.
"Không! Anh không thể giết tôi." Tác Hoàn sắc mặt tái nhợt, cường hãn như Vương Nhật Quý ở trước mặt Diệp Phùng giống như một con kiến rất dễ bị giết, vậy muốn giết những người này, tự nhiên sẽ không tổn sức.
Giờ phút này, trong lòng anh ta tràn đầy hối hận cùng sợ hãi, lan tràn khắp toàn thân.
"A?" Diệp Phùng thích thú nhìn anh ta: "Nếu tôi nhớ không lầm, chính là anh hết lần này tới lần khác làm phiền tôi.Anh có thể tới giết tôi, nhưng tôi không thể giết anh.
Trên đời làm sao có lý do như vậy?" Tác Hoàn ngẩn người, Diệp Phùng nói đúng, từ khi bước chân vào đất Ả Rập, anh ta và những người khác luôn chủ động gây khó dễ cho anh, ngay cả ở mỏ dầu Tali, Diệp Phùng rõ ràng đã có thể giết chết anh ta và những người khác, nhưng hết lần này đến lần khác đều thả anh ta đi.
Vốn tưởng là Diệp Phùng không làm gì được mình và những người khác, nhưng hiện tại thấy là người ta không thèm giết mình.
"Diệp...
đại sư." Tác Hoàn nuốt nước bọt thật sâu sau đó nhanh chóng sắp xếp vốn từ vựng của mình: "Đây...
đây là một sự hiểu lầm" "Phương Đông của đại sư có một câu nói, gọi là đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại.
Chỉ cần đại sư chịu buông tha tôi lần này, tôi liền đem người đuổi ra khỏi Arập, không bao giờ dám tái đấu với ngài" "Ha ha...
Nhưng mà anh vẫn có chút hiểu biết về văn hóa của người phương đông tôi, tuy nhiên...
Ngừng một chút, giọng điệu của Diệp Phùng đột nhiên trở nên lạnh giọng: "Thiên Triều của tôi còn có một câu khác là nhổ cỏ, nhổ tận gốc.
Tác Hoàn, tôi đã cho anh một cơ hội, nhưng là anh không tự trân trọng, giống như lời anh nói với tôi khi đến.
Phong cảnh ở đây vừa đẹp, thích hợp làm nơi chốn xương!"

Cảm nhận được sát khí quái dị trên người của Diệp Phùng, Tác Hoàn kinh hãi hét lên: "Diệp Phùng! Anh thật sự định giết hết bọn họ sao?" "Cha của Vương Nhật Quý là một hoàng tử huyết tộc, sở hữu sức mạnh của năng lực tứ cấp, và chủ của tôi cũng là phó chủ tịch của Những người theo chủ nghĩa siêu tự nhiên, một người có năng lực tứ cấp.
Nếu anh dám giết tôi một anh sẽ là kẻ thù của toàn bộ thế giới cường quốc phương Tây!"

Cơ thể Diệp Phùng từ từ to lên, ở trên không trung, lúc này anh như một vị thần, tự hào với mọi người: "Tuy rằng có vạn thù, nhưng hoàng đế này ở phía Đông chờ anh."


Nói xong, một cổ linh khí nồng đậm từ phía sau bốc lên, lĩnh lực nồng đậm tụ lại thành bàn tay to màu trắng, khí tức kinh người đột nhiên rơi xuống.
"Tay Phật, đại phật từ bi” "Đừng!"

Tất cả những người theo chủ nghĩa siêu tự nhiên tuyệt vọng hét lên.
Tuy nhiên, trước bàn tay linh khí khổng lồ, họ giống như con kiến.
Bàn tay khổng lồ rơi xuống.
Họ chỉ nghe thấy một tiếng nổ.
Sau khi khói bụi tan biển, một hình bàn tay xuất hiện in trên đường nhựa cứng, bàn tay tan biến.
Không còn bóng dáng nào trong hố chỉ còn lại mùi máu nồng nặc phiêu tán trong không khí.
Trong lòng bàn tay




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui