La Bằng hơi ngần người, cậu ta có thể nhận ra rằng chắc chắn Diệp Phùng không phải người phàm. Nhưng tuy cậu ta là người bình thường thì cũng là một đấng nam nhi bảy thước, gã đàn ông chẳng cao lớn hơn mình bao nhiêu trước mắt đây, hỏi có bản lĩnh gì để làm thầy của cậu ta?
Có lẽ đã cảm nhận được sự dự của La Bằng, Diệp Phùng không nói gì, khỏe môi khẽ cong lên, bỗng đánh một quyền ra ngay trước mặt cậu ta.
Mới đầu La Bằng vẫn không mấy đề ý, nhưng giờ nhìn cho thật cẩn thận, đồng từ trong mắt cậu ta suýt trừng cả ra ngoài.
Bát Cực Quyền!
Thế mà lại là Bát Cực Quyền chính tông nhất:
Đối với bộ quyền pháp này, quả thực La Bằng không thể quen thuộc hơn được nữa. Từ nhỏ cậu ta đã học tập cùng cha, khổ luyện mười mấy năm, nhìn khắp giới võ thuật bây giờ, người có thể sánh ngang với cậu ta đã càng ngày càng ít
Nhưng khi thấy quyền pháp mà Diệp Phùng đánh ra, La Bằng mới đột nhiên phát hiện Bát Cực Quyền của bản thân chẳng qua chỉ là chút ít da lông
Thực hiện xong cả bộ quyền pháp, Diệp Phùng thở ra một hơi dài, nhìn La Bằng đã trợn mắt há mò từ lúc nào bên cạnh, khẽ cười nói: “Trải qua hơn hai ngàn năm, quyền pháp của Bát Cực Quyền đã có nhiều thay đổi, đại khai đại hợp, quyền ra như hồ, luyện tới đại thành, một đấm là đủ để đánh chết một con hổ dữ" "La Bằng, anh có muốn học?"
Cơ thể La Bằng đột nhiên run lên, bộ quyền pháp này là do cha dạy cho cậu ta, cậu ta vẫn nhớ là trước khi lâm chung, tiếc nuối lớn nhất của cha chính là không thể truyền lại công pháp Bát Cực Quyền đầy đủ nhất
Vốn tưởng kiếp này không thể làm tròn ƯỚC nguyện của cha, nhưng ngay khi thấy bộ quyền pháp của Diệp Phùng, trong một khoảnh khắc La Bằng lại nhìn thấy hi vọng
Nhìn ánh mắt ôn hòa của Diệp Phùng, La Bằng nuốt ực một ngụm nước miếng, lạy Diệp Phùng một lay: "Đệ tử La Bằng, bái kiến... "Khoan đất" Bồng đâu có một sức mạnh to lớn nâng cơ thể La Bằng đang sắp sửa quỳ xuống lên. La Bảng hơi khó hiểu, ngắng đầu nhìn, chỉ thấy Diệp Phùng cười nói: "Cả đời Diệp Phùng tôi đây không để ý bất cứ chuyện gì, chỉ là việc làm lễ bái sư là vô cùng coi trọng. “Nếu muốn gọi tôi là thầy, tất phải làm lễ bái sư. Nhưng hiện giờ tôi còn một số việc cần xử lý ở thành phố Hạng Vương, đợi tôi xử lý xong sẽ triệu tập môn đồ ở để đô tới. Trong sự làm chứng của các sư huynh của anh, tôi sẽ chính thức nhận anh làm đồ đệ “Tạm thời anh cứ đi theo tôi, gọi tôi là ngài Diệp là được "
La Bằng không cố theo ý mình, lay Diệp Phùng một cái thật sâu: “Được ngài Diệp coi trọng, La Bằng cam nguyện đi theo bên cạnh ngài Diệp, phục vụ hết sức mình."
Có lẽ tới cả Diệp Phùng cũng không ngờ được là ở ngàn năm sau, chính người đệ từ nhỏ nhất mình thu nhận khi còn sống này đã vô số lần cứu mình thoát khỏi cảnh nước lửa!
Diệp Phùng để sư, môn đồ khắp thiên hạ
Trong phả hệ của để sư, có khắc tên của chín mươi chín đệ tử thần truyền,
Sau này hôm nay, lại có thêm một tên Đề tử thử một trăm của để sư, Bát Cực Vương, La
Bang!
Reng reng reng...
Đúng vào lúc ấy, điện thoại Diệp Phùng reo lên, nhìn tên, thấy là Hà Tổ Nghi gọi điện tới. “Diệp Phùng!"
Nghe giọng Hà Tổ Nghi có vẻ lo lắng: "Ban nãy anh Hạng nhận được một cú điện thoại, rồi thì rời đi, sắc mặt nom tệ lắm, giờ đã hơn một giờ đồng hồ rồi mà vẫn chưa về. Em thấy hơi lo lọ, anh xem có cần đi tìm anh ấy về không?"
Trong lòng Diệp Phùng thẩm kêu không ổn, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu chính là nhà họ Hạng đã ra tay!
Anh đã tính toán lên kế hoạch hết tất cả mọi điều, lại duy không nghĩ tới Hạng Thiếu Quân sẽ đơn độc hành động mà không báo lấy một lời. “Tố Nghi, Thiên Lang và Trần Huấn đâu rồi?"
Hà Tố Nghi gật gật đầu: "Hai người họ đều ở đây “Bảo Thiên Lang nghe điện thoại"
Mấy giây sau đó, giọng nói của Thiên Lang vang lên: “Thay!" cà." “Hai người cậu và Trấn Huấn bảo vệ kĩ cho sự an toàn của Tổ Nghi và Thì Nguyệt, không được rời khỏi nửa bước, tuyệt đối không được cho phép bất cứ bắt trác nào xảy ra l “Vàng al “Nói cho Thiết Chỉnh Nhạc, kế hoạch tiến hành trước thời hạn" "Hỏa tốc điều động năm ngàn thiết kỵ Bắc Cảnh ẩn nấp ở gần thành phố Hạng Vương vào thành!" “Nhiệm vụ quan trọng nhất, là tìm ra tung tích của Hạng Thiếu Quân!”
Cúp điện thoại, sát ý lan rộng ra trong mắt Diệp Phùng. Thẩm Tuyết Lan ơi là Thẩm Tuyết Lan, tốt nhất các người chớ nên làm ra chuyện quá khích gì, còn nếu anh cả tôi bị tổn thương tới một sợi tóc nào thôi, tôi sẽ khiến cả nhà các người phải chôn cùng anh cả tôi!
Giờ phút này, trong một tòa lầu cũ nát trong thành phố Hạng Vương, Hạng Hòa nhìn Hạng Thiếu Quân đối diện mình với vẻ nghiền ngẫm. Sau lưng anh ta, năm mươi bóng người đứng thẳng lẫm liệt, im hơi bặt tiếng, chỉ còn sắt ý ngút trời đan lẫn vào nhau, đặt trong buổi đêm im ắng này, không dưng có thêm ba phần khắc nghiệt. Bá Vương Về của nhà họ Hạng, truyền thừa đời đời, chính là sức mạnh cốt lõi để nhà họ Hạng giữ uy thể vọng tộc ngàn năm
Bá Vương Vệ sinh ra khi nhà họ Hạng bắt đầu, bạn họ không buồn không vui, không bạn bè không thích, từ nhỏ đã được bồi dưỡng một cách khắc nghiệt không tình cảm, trung thành đến chết với nhà họ Hạng chính là suy nghĩ duy nhất trong đầu họ
Nói thẳng ra, Bá Vương Về chính là cỗ máy giết người do nhà họ Hạng bỏ công đào tạo ra. Để bởi dưỡng ra mỗi Bá Vương Vệ đều phải hao phí rất nhiều nhân lực vật lực, vì những trong những trường hợp bình thường, Bá Vương Về sẽ không dễ dàng xuất hiện. Ấy nhưng hôm nay một lần lại huy động tới tận năm mươi người, từ đó đã đủ để nhìn ra sự coi trọng của nhà họ Hạng đối với Diệp Phùng cũng như quyết tâm đêm nay phải giết anh! “Hạng Thiếu Quân, anh còn dám tới đây một mình cơ đấy! Tên phế vật Diệp Phùng kia đâu?"
Trước lời trào phúng vô lễ của Hạng Hòa, Hạng Thiếu Quân dẳn xuống sự sợ hãi sâu trong xương cốt, mở miệng nói: “Cậu tìm Diệp Phùng có việc gì? Tìm tôi cũng vậy thôi!” "Ôi chao! Tên khiếp nhược như anh mà sao bữa nay lại nói chuyện mạnh miệng thế g “Nhưng cũng đúng lúc, rốt cuộc thì anh mới là nhân vật chính của hôm nay. Không có tên phế vật Diệp Phùng kia tới quấy rối, sự việc cũng đơn giản hơn rất nhiều.
Hạng Hòa cười một tiếng khinh miệt, kể đó ném một xấp giấy vào chân Hạng Thiếu Quân, ngạo nghễ nói: "Rất đơn giản! Ki vào đây!" “Đây là cái gì?" "Đây là giấy xác nhận mình tự nguyện rời bỏ nhà họ Hạng, từ bỏ tất cả tài sản của gia tộc!” “Cái gì?!"
Cặp mắt Hạng Thiếu Quân đột ngột trợn to, quả quyết từ chối: “Không thể nào!” "Không kí?"
Trong mắt Hạng Hòa lóe lên sát ý, giọng nói uy nghiêm: "Đồ khiếp nhược, anh nên suy nghĩ cho kĩ. Nếu không kí, vậy hôm nay, e là anh sẽ khó mà rời khỏi nơi này...
Đêm trăng mờ gió lộng, chính là đêm thích hợp giết người
Ngoại ô hẻo lánh, coi là mảnh đất chôn xương Đêm nay, gió lanh, người còn lạnh hơn...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...