Đế Sư Xuất Sơn

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đứng sững lai!

Tần Thịnh vừa giùng giảng bò dậy thậm chí còn quên cả cảm giác đau đớn trên người, hắn ta trợn mắt hốc mồm nhìn Tần Thanh, lắp bắp nói: "Anh... Anh cả... Hôm nay anh uống say rồi hả?" "Sao tự nhiên lại quỳ gối trước mặt một tên tép riu như vậy?"

Tần Thanh là ai, con trai dòng chính nhà họ Tần, là một trong những người có khả năng cao sẽ thừa kế cái ghế gia chủ nhà họ Tần trong thời gian tới, bằng thân phận đó, sao là người mà một tên con ông cháu cha quần áo lụa như Tần Thịnh có thể so sánh được.

Trên cõi đời này, người có thể khiến Tần Thanh phải cung kính như thể, có thể đếm được trên đầu ngón tay

Diệp Phùng nhìn Tần Thanh đứng trước mặt mình, khỏe mỗi năng lên một nụ cười mỉm: "Nếu biết trước gia thế của cậu hiển hách như vậy thì ban đầu thấy nên mình bợ xum xoe cậu mới phải, ha ha,

Tần Thanh cảm thấy vô cùng xấu hổ, anh cúi thấp đầu, giọng nói vô cùng cung kính: "Thầy nói như vậy khiến em cảm thấy vô cùng hổ thẹn" "Nếu không có công lao dạy dỗ những ngày xưa của thầy thì cũng sẽ không có Tần Thanh của ngày hôm nay!" "Hôm nay Tần Thịnh hỗn láo với thầy là lỗi của Tần Thanh dạy dỗ chưa tốt, dù thấy muốn phạt cậu ta thế snaof em cũng không dám oán hận một câu!"

Anh ta vừa dứt lời, trong mắt cũng xẹt qua một vệt lạnh giá: "Mang tên ngu muội hỗn láo đó lại đây!"


Cậu cả của nhà họ Tần lên tiếng, đảm vệ sĩ do Tần Thịnh dẫn theo đến không ai dám phản kháng, hai người đi theo Tần Thanh không hề nương tay xách Trần Thịnh lên như xách theo một con gà, sau đó ném hắn ta đến trước mặt Diệp Phùng!

Tần Thịnh vẫn mông lung không hiểu đang có chuyện gì, ngu ngốc nhìn Tần Thanh: "Anh... Anh cả anh... có phải đã nhắm chuyện gì rồi không?" "HU!"

Tần Thanh bất lực nhìn hắn ta, lạnh lùng nói: “Cậu còn nhớ lúc trước tôi như thế nào không?"

Tấn Thành gật đầu, hắn ta quá rõ đi chứ, Tần Thanh của tám năm trước còn ăn chơi sa đọa hơn hẳn ta bây giờ nhiều.

Tuy rằng là con cái dòng chính trong nhà, nhưng Tần Thanh lại không có năng lực để cạnh tranh cái ghế gia chủ với những đối thủ khác. Vì muốn Tần Thanh trưởng thành mà ba anh ta đã đuổi anh ta ra khỏi nhà, Tần Thanh lại trùng hợp mà gặp được Diệp Phùng, trở thành học trò của anh!

Học trò thứ sáu mươi lăm của Đế Sư, con trai dòng chính của nhà họ Tần, Tần Thanh: Trong vòng năm năm, nhờ Diệp Phùng mà Tần

Thanh từ một cậu ấm chỉ biết ăn chơi đã trở thành người thừa kế danh gia vọng tộc chân chính:

Năm năm sau, Tần Thanh bị gia đình gọi về, cũng từ đó bộc lộ hết tất cả những thay đổi to lớn trong suốt thời gian qua của bản thân!

Anh ta chăm lo việc công, thêm nữa do có thân phận con cái dòng chính, rất nhanh đã chiếm được sự ủng hộ của phần lớn người trong dòng tộc nhà họ Tần, anh ta đã trở thành một trong ứng viên có khả năng thắng cao nhất cho vị trí gia chủ đời kế tiếp của nhà họ Tán! Vậy nên mới nói nếu không có công lao của Diệp Phùng thfi cũng không có Tần Thanh của ngày hôm nay! "Vậy nên cậu đã biết lí do vì sao chưa?"

Tan Thanh chậm rãi nói xong liền quay lại nói với Tần Thịnh: "Không có thấy thì hôm nay người đứng đây không phải là Tần Thanh có quyền có thể như vậy rồi!"

Nghe xong hết thảy, Tần Thịnh trợn tròn mắt ngạc nhiên, hắn ta không thể ngờ đến mối quan hệ sâu xa như vậy của Diệp Phùng và Tần Thanh

Diệp Phùng cười híp mắt nhìn Tần Thịnh, lo lắng mở miệng: "Bây giờ tôi còn cần quỳ xuống nữa không?"


Ảnh mắt Tần Thanh lạnh như đông đá, anh ta lại đạp thêm một cái khiến Tần Thịnh quỳ dúi dưới chân Diệp Phùng: "Khốn nạn, cậu xứng để thấy tôi phải quỳ xuống ư?"

Hạng Tiêu Mẫn vẫn không hiểu tình thể hiện tại, cô ta bất mãn lên tiếng: "ANh cả, sao anh có thể giúp người ngoài bắt nạt người nhà mình thế chứ?" "Dù gì thì Tần Thịnh cung là con trai dòng chính của nhà họ Tần, thần phân quý giá nhường nào, sao có thể tùy tiên quỳ gối trước mặt kẻ khác chứ "Vậy up

Hai mắt Tân Thanh nheo lại: "Theo như ý của cô thì nên làm sao bây giờ?"

Hạng Tiêu Mẫn không nghe ra lạnh lẽo trong cấu hỏi của Tần Thanh, thậm chí còn làm như rộng lượng vung tay lên: "Nể tình anh cả và anh ta có quen biết nhau, cứ để Diệp Phùng dập đầu một cái rồi xin lỗi thì chuyện này coi như xỉ xóa!" “Ưu đãi như vậy đều do em nể mặt anh cả đấy!"

Hạng Tiêu Mẫn nói xong còn nhấn mạnh thêm một lần nữa, ra vẻ bản thân đã nể mặt Tần Thanh lắm rồi! "Ha ha..."

Tần Thanh bật cười, nụ cười thật lạnh lẽo, đột nhiên anh ta bóp chặt cổ Hạng Tiêu Mẫn, gắn tiếng: "Cô nghĩ cô là ai chứ? Chỗ này đến lượt cô chen mồm vào hay sao?" "Vị trí của đàn bà trong các dòng tộc có lịch sử hàng nghìn năm này chỉ đơn giản để cưới về những mỗi làm ăn mà thôi" "Con chỉ là đứa con riêng do vợ bé sinh ra mà cũng dám to mồm nói nề mặt tôi ư?" "Anh... Anh cả?"

Hạng Tiêu Mẫn bị Tần Thanh bóp cổ khiến mặt đỏ tía tai, cô ta giày dua mở miệng: “Tôi... Tôi là có cả nhà họ Hạng, anh không thể đối xử như vậy với tôi được "Cô chủ nhà họ Hạng ư? Ha ha. Tuy rằng nhà họ Hạng đã suy sút nhưng cũng vẫn thuộc vào một trong số những dòng họ lâu đời. Tôi không có tư cách nhục ma danh dự của nó, nhưng đó chỉ là nhà họ Hạng thôi, còn cô thì không thể đại diện cho nhà họ Hạng được!" "Trừ ông cụ Hạng thì chỉ có con trai cả nhà họ Hạng mới có tư cách tư cách đứng ra nói chuyện với tôi"

Anh ta nói xong liền vô cùng thô bạo ném cô ta đến trước mặt Diệp Phùng, anh ta nhìn thấy của mình, lạnh lùng nói: "Nếu hôm nay cô không được thấy tha thứ thi sau này không cần quay về nhà họ Tần nữa!"

Tần Thịnh giật mình, hắn ta hiểu cách làm việc quyết đoán, mạnh mẽ của anh cả. Một khi anh ta đã quyết định chuyện gì thì ngay cả cha chủ trong dòng tộc cũng khó lòng ngăn được.


Nếu phải rời khỏi nhà họ Tần thật, với thái độ đối xử với người khác trong quá khứ của hắn ta, đoán chứng chưa hết hai mươi tư giờ thì hắn đã bị người qua đường từng bị hắn ta bắt nạt đánh chết Nghĩ đến đó, hắn ta lập tức quăng cho Hạng Tiêu

Mẫn đang nằm bò bên cạnh mình một cái tát vang dội: "Con điểm này! Ông mày biết ngay mày không phải thứ tốt lành gì mà " "Nếu không vì cô thì sao tôi có thể làm ra việc không phải với người như Đế Sư chứ?" "Cô âm mưu muốn hại chết tôi đúng hay không?" "Tôi nói cho cô biết đây, hôm nay mà không nhận được sự tha thứ của Đế Sư thì tôi sẽ đánh chết cô ngay lập tức!"

Mấy cái tát liên tiếp lập tức đánh cho Hạng Tiêu Mẫn tinh ra, nhìn lại khuôn mặt nghiêm túc của Tần Thịnh, nước mắt cô ta tuôn rơi, suy sụp nằm bỏ trên mặt đất. Dù trong lòng chỉ muốn phanh thây xẻ thịt Diệp Phùng nhưng lại nhanh chóng trưng ra vẻ mặt hối hận: "Đế Sư Diệp, tôi sai rồi! Tôi thực sự biết sai rồi!" "Nể tình anh Thiếu Quân, xin anh hay tha thứ cho tôi một lần đi mà!"

Diệp Phùng nhẹ nhàng uốn cong lưng cúi xuống, anh nhìn thắng cô ta, gương mặt tràn ngập tươi cười: "Hiện tại cô căm thù tôi lắm phải không?"

Bị vạch trần tâm trạng thật, Hạng Tiêu Mẫn sợ hãi run lên, cô ta vội vàng lắc đầu: "Không, tôi... Tôi không có!" "Ha ha... Thật ra có cũng không sao cả, một con kiến có phần nô đến đâu cũng không thể lay đồ cây to được. Mà trong mắt tị, cô cũng nhỏ bé giống con kiến đó mà thôi"

Kẻ từng bị cô ta xem thường nay lại đứng trên cao phán xét cô ta, mà bản thân lại chỉ có thể như kẻ dưới đáy xã hội ngoan ngoãn chấp nhận, sự đối lập đó khiến cô ta hết đối hoang mang!

Sau đó, anh đứng thẳng người dây, quay lại ói vỚI Tần Thanh một câu qua loa: "Vẫn nghe gia giáo nhà họ Tần trước giờ nghiêm khắc, nhưng hôm nay có vẻ đã nhầm rồi..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui