Đế Sư Xuất Sơn





Tất cả mọi người đơ người, sau đó, chỉ thấy một cái bóng đột nhiên vụt qua, sau đó nghe thấy một tiếng răng rắc nhẹ nhàng, sau đó nữa, một vẻ mặt vừa kiêu căng vô cùng, đột nhiên nhàu mày nhau mặt lại, phần háng có một nỗi đau không thể diễn tả nổi, dường như khiến bọn họ muốn ngất!

"Á!"

Một tiếng kêu thảm thiết đầu tiên được kêu lên, giống như là tín hiệu khởi đầu vậy, tất cả các tiếng kêu thảm thiết khác bắt đầu dậy lên, tất cả mọi người đều nằm hết xuống đất, đôi tay ôm lấy háng, người cuộn tròn thành hình của con tôm.

Vừa rồi mấy ông đàn ông còn đang tràn trề sinh lực, đột nhiên, trở thành một nửa tên thái giám!

"Ô, tôi suýt nữa thì quên, chẳng phải anh nói rằng, còn muốn tặng tôi cánh tay hay sao?”

Nhìn thấy Diệp Phùng đang dần dần đi về phía của bản thân, Hoàng Sâm làm gì còn được kiêu căng như lúc đầu, khuôn mặt sợ hãi, thậm chí còn nhịn nỗi đau háng, quỳ ngay xuống đất: "Anh ơi, tôi sai rồi, anh tha cho tôi lần này đi!”

“Đều là do Tưởng Huỳnh Kha! Tên khốn Tưởng Huỳnh Kha đó bảo tôi làm đó!"


Diệp hùng từ trên cao nhìn xuống, nhếch mép, đột nhiên nở ra nụ cười nham hiểm: “Muốn tôi tha cho anh, được thôi, vậy thì gậy ông đập lưng ông đi, hiểu không?"

Hoàng Sâm ngay lúc này, trong đầu đột nhiên trở nên rất là thông minh, liên tiếp gật đầu: “Hiểu! Anh à! tôi lập tức làm ngay!

Nói xong liền lấy ngay điện thoại ra: "Alo, cậu Tưởng, chuyện đã làm xong rồi, chúng tôi đợi anh ở bên đường, anh mau đến đi!"

Tưởng Huỳnh Kha nghe điện thoại xong, không hề suy nghĩ gì, lái chiếc xe Porsche đi một mạch đến đó, trên mặt không giấu được sự hứng phấn!

Hà Tố Nghi à Hà Tố Nghi, cô có giỏi như thế nào, thì cũng chẳng phải sắp phải quỳ dưới chân tôi hay sao?

Còn có tên phế vật kia nữa, tôi sẽ đứng trước mặt anh, chơi đùa con tiện nhân Hà Tố Nghi kia, để các người biết, cái giá mà đắc tội Tưởng Huỳnh Kha tôi!

Cả đường đi hơn ba trăm cây số, chưa đến mười phút thì đã đến nơi mà Hoàng Sâm nói, xe còn chưa dừng hẳn hoi, anh ta vội vã xuống xe, mang theo khuôn mặt hưng phấn vui vẻ nói: "Người đâu! Người đang ở đâu?"

Hoàng Sâm kêu một tiếng, một đám người lung cong, mặt đầy thù hận vây xung quanh.

Đột nhiên phát hiện ra điều không đúng, Tưởng Huỳnh Kha đột nhiên nói, trên mặt lộ rõ một vẻ mặt sợ hãi: “Anh Hoàng Sâm, mọi người đang định làm gì vậy?"

Nghĩ đến được là do anh ta, mà các anh em của bản thân đều trở thành thái giám, một cơn phẫn nộ nổi lên, không hề suy nghĩ gì, đá một cái vào háng của Tưởng Huỳnh Kha, Tưởng Huỳnh Kha tạo ra một tiếng kêu thảm thiết, ngay lập tức ngã gục xuống dưới đất.

Mặt của Hoàng Sâm hung ác nhìn anh ta: “Anh hại cho tôi chịu đau đớn, tôi sẽ trả lại những gì mà tôi phải chịu đựng.”

Ở phía không xa, Diệp Phùng ngồi trong xe đã chứng kiến tất cả, miệng nhè nhẹ nở một nụ cười, sau đó nói: “Tố Nghi, chúng ta đi thôi!”

Đã ngắt lời, nhưng lại không có chút phản ứng nào.

"Tố Nghi?”

Diệp Phùng có chút tò mò mà quay đầu lại, đột nhiên một thân hình nóng bỏng vồ lên người của anh.

Áo khoác dệt sớm đã cởi từ bao giờ, chỉ còn lại chiếc áo lót màu đen, hai cánh tay trắng trẻo ngọc ngà đã lộ ở trong bầu không khí.


Hai tay của Hà Tố Nghi khoác lấy cổ của Diệp Phùng, ánh mắt mê ly, bờ môi hé mở, miệng thì nói lảm nhảm: "Diệp Phùng, em...em nóng quá."

Diệp Phùng nuốt nước bọt, hạnh phúc đến một cách đột ngột quá rồi!

Hà Tố Nghi ôm lấy cổ của Diệp Phùng, đôi mắt mê ly, nhìn thấy vẻ mặt kiên định này ở phía trước, kiên trì cuối cùng cũng trở thành tình ái.

Sau đó, bờ môi chạm vào nhau, Diệp Phùng đơ người, phản ứng lại một cách kịch liệt.

Diệp Phùng cũng có chút không cưỡng lại được, ngay trong lúc anh mê đắm trong sự nhiệt tình của Hà Tố Nghi, trong lòng có một ngọn lửa không khống chế được, khiến cho anh đột nhiên đơ ra!

Anh là người có khả năng khống chế tương đối cao, cho dù ở tình huống như này, cũng có thể khống chế ham muốn một cách lý trí, mà tuyệt đối không xuất hiện những phản ứng vượt quá mức khống chế của bản thân như này!

Lẽ nào...

Anh liếm liếm môi, thử một cách tỉ mỉ, sắc mặt đột nhiên thay đổi, không xong rồi! Hà Tổ Nghi hình như bị bỏ thuốc rồi.

Nghĩ đến đây, anh ngay lập tức bình tĩnh trở lại!

Sờ vào phía eo, mấy cái kim bạc ngay lập tức được châm vào, ánh mắt ngay lập tức khôi phục được sự tỉnh táo!

Ánh mắt nhẹ nhàng ngừng lại, ra tay vừa nhanh, chuẩn, dứt khoát, chọc vào mấy huyệt đạo một cách thuần thục, sau đó chỉ nghe thấy Hà Tố Nghi kêu một tiếng, cơ thể yếu ớt mà ngã ở trên ghế xe.


Diệp Phùng hít một hơi thật sâu, kìm chế được sự kích động của bản thân, bé Hà Tố Nghi đến ghế phụ, rồi lấy quần áo khoác lên người cô, sau đó là lái xe vút đi!

Về đến nhà, Hà Tố Nghi vẫn đang không hiểu chuyện gì xảy ra, ôm lấy một Hà Tố Nghi quần áo thì xộc xệch đi vào trong phòng, sau đó ném cô vào giường, nhìn dáng vẻ yêu kiều của cô, cái tay đang định chuẩn bị giải thuốc cho cô đột nhiên dừng lại!

Đây là vợ của mình đó, cho dù có bị bỏ thuốc, cũng không thể để cho người ngoài được..

Nghĩ đến đây, trong ánh mắt của Diệp Phùng lóe lên ngọn lửa ham muốn, không thể khống chế được nữa, ngay lập tức trở thành một con sói!

Sau khi nghe thấy những tiếng hét nhẹ nhàng, chính là một đêm xuân..

Những tháng ngày về sau, trên mặt của Diệp Phùng tuy tỏ vẻ không để ý đến, nhưng sâu bên trong, vẫn luôn vô cùng cẩn thận, dù gì, dựa vào thế lực

de-su-xuat-son-347-0

de-su-xuat-son-347-1

de-su-xuat-son-347-2


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui