Đế Sư Xuất Sơn

Dường như tất cả mọi người đều không thể tin được vào lỗ tai của mình, giọng nói kia trong điện thoại vừa nói gì cơ?

Chờ ở cửa?

Nói cách khác, Hà Tố Nghi không chỉ có mời được Lão Đầu Bếp, còn để người ta mở cửa cho điện thoại từ nãy?

Hà Tổ Nghi đang nói mơ sao?

Rất nhanh sau đó, hiện thực đánh tan tất cả nghi ngờ của mọi người.

Cửa lớn mở ra, một ông lão râu tóc bạc trắng một tay nắm điện thoại, một tay nắm dao làm bếp, cười lớn di tới.

Ông di thång một đường đến trước mặt Hà Tổ Nghi đang há hốc kinh ngạc, giống như một lão ngoan đồng, trêu đùa “Cô Hà, lão này toi không tỉnh là Chương 321 Danh tiếng của Lão Đầu Bếp

Dường như tất cả mọi người đều không thể tin được vào lỗ tai của mình, giọng nói kia trong điện thoại vừa nói gì cơ?

Chờ ở cửa?. đam mỹ hài

Nói cách khác, Hà Tố Nghi không chỉ có mời được Lão Đầu Bếp, còn để người ta mở cửa cho điện thoại từ nãy?

Hà Tổ Nghi đang nói mơ sao?

Rất nhanh sau đó, hiện thực đánh tan tất cả nghi ngờ của mọi người.

Cửa lớn mở ra, một ông lão râu tóc bạc trắng một tay nắm điện thoại, một tay nắm dao làm bếp, cười lớn di tới.


Ông di thång một đường đến trước mặt Hà Tổ Nghi đang há hốc kinh ngạc, giống như một lão ngoan đồng, trêu đùa “Cô Hà, lão này toi không tỉnh là muộn chứ Ha ha..." "Lão Lão... Lão Đấu Bếp tiến bối, thật là ngài sao?"

Trong mắt Hà Tố Nghi hiện lên biểu cảm không thể tin tưởng, sau đó nhanh chóng hóa thành ý mừng ngập trời!

Lão Đầu Bếp đích thân ra tay, trận đấu này, mình nhất định sẽ thắng!

Lão Đầu Bếp cười ha hà với Hà Tố Nghi, sau đó dùng tay phải nhấc con dao phay chuỗi cẩm đen nháy lên: "Người có thể bắt chước, nhưng con dao này của lão già này, không ai có thể bắt chước!" "Có điều..."

Chủ để vừa chuyển, ánh mắt đột nhiên trở lên lạnh lẽo: "Trước khi nấu ăn cho cô Hà, lão phu muốn thanh lý môn hộ một chút!”

Nói xong, xoay người hờ hững nhìn về phía Tạ Hiển, hừ lạnh một tiếng: "Nghiệp chướng! Biết sai chưa?!"

Giờ phút này Tạ Hiển đã mo hôi đầy đầu, bich một tiếng quỳ rạp xuống đất, dập đầu xuống "Thy.."

Mọi người lại ổ lên, không nghĩ tới, trường đầu bếp Nhà hàng Hải Thiên lại là học trò của Lão Đẩu Bếp, muộn chứ Ha ha..." "Lão Lão... Lão Đấu Bếp tiến bối, thật là ngài sao?"

Trong mắt Hà Tố Nghi hiện lên biểu cảm không thể tin tưởng, sau đó nhanh chóng hóa thành ý mừng ngập trời!

Lão Đầu Bếp đích thân ra tay, trận đấu này, mình nhất định sẽ thắng!

Lão Đầu Bếp cười ha hà với Hà Tố Nghi, sau đó dùng tay phải nhấc con dao phay chuỗi cẩm đen nháy lên: "Người có thể bắt chước, nhưng con dao này của lão già này, không ai có thể bắt chước!" "Có điều..."

Chủ để vừa chuyển, ánh mắt đột nhiên trở lên lạnh lẽo: "Trước khi nấu ăn cho cô Hà, lão phu muốn thanh lý môn hộ một chút!”


Nói xong, xoay người hờ hững nhìn về phía Tạ Hiển, hừ lạnh một tiếng: "Nghiệp chướng! Biết sai chưa?!"

Giờ phút này Tạ Hiển đã mo hôi đầy đầu, bich một tiếng quỳ rạp xuống đất, dập đầu xuống "Thy.."

Mọi người lại ổ lên, không nghĩ tới, trường đầu bếp Nhà hàng Hải Thiên lại là học trò của Lão Đẩu Bếp, đương nhiên, tiếng gọi 'thấy này cũng đủ để làm rõ thân phận Lão Đấu Bếp, không còn ai dám nghi ngờ! "Lúc trước ông già này dạy con cũng đã nói rồi, học đức trước học nghệ, làm người trước nấu ăn, nhưng không nghĩ tới, vì ích lợi có thể làm ra chuyện không có đạo đức như vậy, con khiến thấy thật thất vọng!" "Từ nay về sau, những món ăn Lão Đầu Bếp tôi đây sảng tạo ra, cậu không liên quan dù chỉ nửa phần, nếu là vi phạm..." Ảnh mắt Lão Đầu Bếp sắc lạnh, con dao trong tay phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo “Kết cục, cậu tự hiểu!"

Tạ Hiển run rẩy, tức khắc ngồi liệt xuống dưới đất, mặt đẩy tro tàn!

Xong việc, Lão Đầu Bếp chuyển qua nhìn vào Bành Đại Hài, lạnh nhạt mở miệng: “Cậu muốn cùng lão già tôi so đầu sao?"

Chỉ một câu, mồ hôi trên người Bành Đại Hài đã ướt đẫm, vội vàng khom người nói nhỏ: "Tien bổi nói đùa, lấy khả năng của văn bối, luyện thêm vài chục năm nữa cũng không đuổi kịp một phần mười ngài!"

Trong lòng Bành Đại Hài than khổ, mờ mịt liếc mắt qua nhìn Đào Hồng Nghi một cái, ý định muốn nuốt sống cô ta cũng có! đương nhiên, tiếng gọi 'thấy này cũng đủ để làm rõ thân phận Lão Đấu Bếp, không còn ai dám nghi ngờ! "Lúc trước ông già này dạy con cũng đã nói rồi, học đức trước học nghệ, làm người trước nấu ăn, nhưng không nghĩ tới, vì ích lợi có thể làm ra chuyện không có đạo đức như vậy, con khiến thấy thật thất vọng!" "Từ nay về sau, những món ăn Lão Đầu Bếp tôi đây sảng tạo ra, cậu không liên quan dù chỉ nửa phần, nếu là vi phạm..." Ảnh mắt Lão Đầu Bếp sắc lạnh, con dao trong tay phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo “Kết cục, cậu tự hiểu!"

Tạ Hiển run rẩy, tức khắc ngồi liệt xuống dưới đất, mặt đẩy tro tàn!

Xong việc, Lão Đầu Bếp chuyển qua nhìn vào Bành Đại Hài, lạnh nhạt mở miệng: “Cậu muốn cùng lão già tôi so đầu sao?"

Chỉ một câu, mồ hôi trên người Bành Đại Hài đã ướt đẫm, vội vàng khom người nói nhỏ: "Tien bổi nói đùa, lấy khả năng của văn bối, luyện thêm vài chục năm nữa cũng không đuổi kịp một phần mười ngài!"

Trong lòng Bành Đại Hài than khổ, mờ mịt liếc mắt qua nhìn Đào Hồng Nghi một cái, ý định muốn nuốt sống cô ta cũng có! Toàn bộ đầu bếp phương bắc, chi cần có chút danh vọng đều đã được Lão Đầu Bếp chỉ điểm không it thì nhiều, để bọn họ biết mình có gan khinh nhờn uy nghiêm Lão Đầu Bếp, chỉ sợ bàn thân anh ta cũng không thể tiếp tục lăn lộn ở nơi này nữa! "Hu!"

Lão Đầu Bếp hừ nhẹ một tiếng, cất cao giọng nói: "Nếu cô Hà mời lão phu ra tay, lại là khách quý nước ngoài, vậy lão già này sẽ dùng nhất đổ ăn ngon nhất Nguyệt Hạ chiêu đãi!" "Chờ ở đây!"


Khi phách ném một câu xuống, đi tới sau bếp, James Karen có chút tò mò dùng tiếng Đông Ngọc sứt sẹo mở miệng hỏi “Ông cụ này là ai vậy?"

Lưu Chí Vinh đứng bên cạnh cười nói "Ông ấy chính là quốc bảo, đầu bếp cao cấp nhất nước tôi, được gọi là Lão Đầu Bếp!” "Nói đơn giản một chút, nếu tay nghề đầu bếp Bành theo kịp tiêu chuẩn đầu bếp Michelin, vậy trình độ của Lão Đầu Bếp đủ để được coi là bậc thầy của các đầu bếp Michelin!"

Trong lúc James Karen vô cùng chờ mong, Lão Đầu Bếp đã bưng một cái khay xuất hiện, nhanh chóng đi đến trước mặt James, đặt khay lên mặt bản "Đây, Toàn bộ đầu bếp phương bắc, chi cần có chút danh vọng đều đã được Lão Đầu Bếp chỉ điểm không it thì nhiều, để bọn họ biết mình có gan khinh nhờn uy nghiêm Lão Đầu Bếp, chỉ sợ bàn thân anh ta cũng không thể tiếp tục lăn lộn ở nơi này nữa! "Hu!"

Lão Đầu Bếp hừ nhẹ một tiếng, cất cao giọng nói: "Nếu cô Hà mời lão phu ra tay, lại là khách quý nước ngoài, vậy lão già này sẽ dùng nhất đổ ăn ngon nhất Nguyệt Hạ chiêu đãi!" "Chờ ở đây!"

Khi phách ném một câu xuống, đi tới sau bếp, James Karen có chút tò mò dùng tiếng Đông Ngọc sứt sẹo mở miệng hỏi “Ông cụ này là ai vậy?"

Lưu Chí Vinh đứng bên cạnh cười nói "Ông ấy chính là quốc bảo, đầu bếp cao cấp nhất nước tôi, được gọi là Lão Đầu Bếp!” "Nói đơn giản một chút, nếu tay nghề đầu bếp Bành theo kịp tiêu chuẩn đầu bếp Michelin, vậy trình độ của Lão Đầu Bếp đủ để được coi là bậc thầy của các đầu bếp Michelin!"

Trong lúc James Karen vô cùng chờ mong, Lão Đầu Bếp đã bưng một cái khay xuất hiện, nhanh chóng đi đến trước mặt James, đặt khay lên mặt bản "Đây, nếm thử món ăn thủ công đích thực nhất Nguyệt Hạ!".

James khẽ cau mày, chỉ vào chén trên khay: Chẳng phải chi là một chén mì thôi sao?"

Không sai!

Lão Đầu Bếp làm chính là một chén mì người bình thường đều đã ăn qua, nếu nói đến khác nhau, chỉ có nhiều hơn bình thường một quà trứng tráng! "Mì sợi?"

Lão Đầu Bếp khinh thường cười: "Râu xôm, người lần trước ăn chén mi sợi này của lão phu, hiện tại, đã tải đắc cử Tổng Thống lần thứ ba rồi đầy!" tiếng Đông Ngọc của James Karen cũng không tốt, tuy nghe không hiểu Lão Đầu Bếp nói gì, nhưng dù gì thì người ta cũng đã đặt nó đến trước mặt mình, vì phép lễ phép cơ bản nhất, ông ta cần thận lấy một chiếc đũa gắp mi vào trong miệng.

Hương thơm mềm dịu nhanh chóng lan tòa khắp khoang miệng, đôi mắt James Karen ngần ra, sau đó, mọi người trợn mắt há hốc mom nhìn chăm chú ông dùng tốc độ như sói đói đoạt lấy con mỗi, liêu mạng đút chén mì sợi vào trong miệng, cuối cùng còn liem đáy chén, vẻ mặt thỏa mãn nói: "Ăn quá ngon! Tôi chưa bao giờ ăn món mi soi nào ngon như vậy! Không! Là chưa bao giờ được ăn món ngon như vậy!" nếm thử món ăn thủ công đích thực nhất Nguyệt Hạ!".

James khẽ cau mày, chỉ vào chén trên khay: Chẳng phải chi là một chén mì thôi sao?"

Không sai!


Lão Đầu Bếp làm chính là một chén mì người bình thường đều đã ăn qua, nếu nói đến khác nhau, chỉ có nhiều hơn bình thường một quà trứng tráng! "Mì sợi?"

Lão Đầu Bếp khinh thường cười: "Râu xôm, người lần trước ăn chén mi sợi này của lão phu, hiện tại, đã tải đắc cử Tổng Thống lần thứ ba rồi đầy!" tiếng Đông Ngọc của James Karen cũng không tốt, tuy nghe không hiểu Lão Đầu Bếp nói gì, nhưng dù gì thì người ta cũng đã đặt nó đến trước mặt mình, vì phép lễ phép cơ bản nhất, ông ta cần thận lấy một chiếc đũa gắp mi vào trong miệng.

Hương thơm mềm dịu nhanh chóng lan tòa khắp khoang miệng, đôi mắt James Karen ngần ra, sau đó, mọi người trợn mắt há hốc mom nhìn chăm chú ông dùng tốc độ như sói đói đoạt lấy con mỗi, liêu mạng đút chén mì sợi vào trong miệng, cuối cùng còn liem đáy chén, vẻ mặt thỏa mãn nói: "Ăn quá ngon! Tôi chưa bao giờ ăn món mi soi nào ngon như vậy! Không! Là chưa bao giờ được ăn món ngon như vậy!" "Tôi thể, cho dù là thượng đế, tuyệt đối chưa được ăn món nào ngon như vây!"

Nhìn phản ứng này của James, so về khả năng nấu nướng, thắng bại đã quá rõ ràng!

Diệp Phùng liếc mắt qua nhìn sắc mặt khó coi hệt như ăn phải một con chuột chết của Đào Hồng Nghi, khỏe miệng hơi giương lên, sau đó chọc vào người Hà Tô Nghi, đồng thoi gật đầu với James, sau đó lập tức từ kinh ngạc đến ngây người lấy lại tinh thần, trên mặt treo lên nụ cười của người chiến thắng, chậm rãi đi tới gần James: "James, Tập đoàn Thiên Ngân chuẩn bị lễ vật cho ngài, ngài có vừa lòng không?" "Vừa lòng! Quá vừa lòng!"

James kích động nói: "Các người thật khiến người ta cảm động, tôi quyết định, đối tượng hợp tác lần này chính là.." "Chờ chút!"

Giọng nói của Đào Hồng Nghi nhanh chóng vang lên, chỉ thấy nàng sắc mặt lần thứ hai khôi phục tươi cười, chậm rãi đi tới, cười với James Karen: "Đổ ăn ngon tuy là đáng quý, nhưng chẳng qua chi là ham muốn ăn uống trong nháy mắt, James Karen truyền kỳ giới châu báu, châu báu vĩnh hằng như vậy, đường nhiên cũng cần quần áo hoa lệ nhất làm nen." "Tôi thể, cho dù là thượng đế, tuyệt đối chưa được ăn món nào ngon như vây!"

Nhìn phản ứng này của James, so về khả năng nấu nướng, thắng bại đã quá rõ ràng!

Diệp Phùng liếc mắt qua nhìn sắc mặt khó coi hệt như ăn phải một con chuột chết của Đào Hồng Nghi, khỏe miệng hơi giương lên, sau đó chọc vào người Hà Tô Nghi, đồng thoi gật đầu với James, sau đó lập tức từ kinh ngạc đến ngây người lấy lại tinh thần, trên mặt treo lên nụ cười của người chiến thắng, chậm rãi đi tới gần James: "James, Tập đoàn Thiên Ngân chuẩn bị lễ vật cho ngài, ngài có vừa lòng không?" "Vừa lòng! Quá vừa lòng!"

James kích động nói: "Các người thật khiến người ta cảm động, tôi quyết định, đối tượng hợp tác lần này chính là.." "Chờ chút!"

Giọng nói của Đào Hồng Nghi nhanh chóng vang lên, chỉ thấy nàng sắc mặt lần thứ hai khôi phục tươi cười, chậm rãi đi tới, cười với James Karen: "Đổ ăn ngon tuy là đáng quý, nhưng chẳng qua chi là ham muốn ăn uống trong nháy mắt, James Karen truyền kỳ giới châu báu, châu báu vĩnh hằng như vậy, đường nhiên cũng cần quần áo hoa lệ nhất làm nen." "Tôi biết James yêu thích văn hóa Nguyệt Hạ, Đào thị vì đại sư chuẩn bị riêng một phần quà, chắc chắn đại sự sẽ rất thích!"

Nói xong vẫy tay, một người ôm hộp gấm đi ra, Đào Hồng Nghi đón lấy, mở hộp gấm ra, một bộ áo cổ tụ màu đỏ rực hiện ra ở trước mắt.

HB "Tôi biết James yêu thích văn hóa Nguyệt Hạ, Đào thị vì đại sư chuẩn bị riêng một phần quà, chắc chắn đại sự sẽ rất thích!"

Nói xong vẫy tay, một người ôm hộp gấm đi ra, Đào Hồng Nghi đón lấy, mở hộp gấm ra, một bộ áo cổ tụ màu đỏ rực hiện ra ở trước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui