Mọi người bình tĩnh trở lại, vẻ mặt Liễu Thanh Thủy mang theo nụ cười đầy chuyên nghiệp, hé đôi môi đỏ mọng ra, nói: “Vật phẩm đầu tiên được đấu giá hôm nay là một món đồ sứ thời nhà Thanh, bình hoa Mẫu Đơn.”
Đồ sứ nhà Thanh vô cùng nổi tiếng, trong đó gốm sứ Bát Tràng là nổi tiếng nhất!
Trình độ nung vô cùng cao siêu, mỗi món đồ sứ đều rất chất lượng và tinh xảo, rất nhiều nhà sưu tầm giàu có đều thích sưu tầm đồ gốm thời nhà Thanh.
“Người đẹp, mau nói xem giá khởi điểm của bình hoa Mẫu Đơn này là bao nhiêu, hôm nay tôi nhất định phải mua được nó.”
Trong mắt Vương Đại lóe lên một tia sáng, hắn ta không chỉ có hứng thú với bình hoa này, hắn càng nó hứng thú với nhân viên đấu giá hơn!
Lưu Thanh Tú dường như thấy được suy nghĩ của Vương Đại nên nháy mắt với hắn ta, sau đó cười khúc khích rồi vươn bàn tay trắng nõn ra vỗ nhẹ hai cái.
Sau đó, một cô gái thanh tú ở bên cạnh nhanh chóng bưng một cái khay vàng tới.
Trên khay có một tấm vải màu đỏ, tấm vải này che lấp hoàn toàn thứ bên trong khay.
Liễu Thanh Thủy vươn cổ tay trắng như tuyết ra, chầm chậm vén tấm vải đỏ lên.
Một chiếc bình màu trắng yên lặng nằm trong khay màu vàng.
Chiếc bình không lớn, cao hơn ba mươi xen-ti-mét, nhưng hình dáng rất tinh xảo, thân bình trắng tinh được in một bông hoa mẫu đơn, cao quý mà tao nhã, một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ.
Chiếc bình này chính là bình hoa Mẫu Đơn.
“Bình hoa Mẫu Đơn, giá khởi điểm ba trăm triệu, mỗi lần tăng ít nhất một trăm năm mươi triệu.”
Giọng nói lanh lảnh của Liễu Thanh Thủy vừa dứt, người bên dưới đã bắt đầu sốt ruột hét lớn.
Đặc biệt là Vương Đại, hắn là người đầu tiên đứng lên, lớn giọng nói: “Tôi ra giá bốn trăm năm mươi triệu!”
Thấy Vương Đại có vẻ yêu thích chiếc hoa Mẫu Đơn này như vậy, Diệp Phùng khẽ cau mày, khóe miệng nhếch lên thành một vòng cung!
Anh đã là kẻ địch của tôi thì sao tôi có thể để anh dễ dàng được toại nguyện chứ?
Anh đã muốn có được bình hoa Mẫu Đơn này đến thế thì tôi thêm cho anh ít phiền phức vậy.
Đưa ra quyết định, ánh mắt Diệp Phùng lạnh lùng. Hôm nay, để anh hao tài trước, lấy lại một chút lãi!
“Tôi ra giá sáu trăm triệu.” Diệp Phùng đột nhiên đứng lên, nói lớn.
Vừa rồi Vương Đại còn đang mặt mày hớn hở, nghe thấy giọng của Diệp Phùng thì vẻ mặt lập tức cứng lại, trong mắt lập tức xuất hiện một ngọn lửa giận.
Rõ ràng hắn ta không ngờ người tranh giành với mình lại là Diệp Phùng!
Nếu là người khác thì có hắn ta sẽ không kích động như vậy. Nhưng trước nhiều người như vậy, Diệp Phùng lại ra mặt tranh giành với mình, đây đã không còn liên quan đến giá trị của món đồ nữa rồi mà là vấn đề thể diện!
Lúc ở bên ngoài, hắn ta đã bị Diệp Phùng ép một lần rồi, nếu ở đây còn thua Diệp Phùng nữa thì mặt mũi của cậu tư thủ đô như hắn biết để đâu?
So về tiền bạc, hắn ta không tin mình có thể thua một tên nghèo dạy học đượ!
c”Tôi ra giá chín trăm triệu”
Nghĩ đến đây, ánh mắt Vương Đại lạnh lùng, lớn giọng nói.
“Một tỉ hai.”
Giọng Diệp Phùng cũng vang lên ngay sau đó.
“Một tỷ rưỡi.”
Vương Đại không hề yếu thế cũng tiếp tục hét lên.
“Một tỷ tám.”
Ánh mắt Diệp Phùng lóe lên một tia sáng, tiếp tục nâng giá bình hoa Mẫu Đơn lên.
“Hai tỷ mốt.”
Vương Đại hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Phùng, giọng nói giận dữ. Vốn dĩ không cần đến chín trăm triệu là có thể lấy được chiếc bình này rồi, đột nhiên lại nâng giá lên gấp mấy lần!
Quan trọng là đã đến nước này rồi, hắn ta không thể không theo!
“Hai tỷ tư.”
Đối diện với ánh mắt hung hăng của Vương Đại, Diệp Phùng làm như mắt điếc tai ngơ, nhàn nhạt mở miệng.
Trái tim Hà Tố Nghi ở bên cạnh như bị thắt lại, không nhịn được kéo tay áo anh!
Khoan nói đến chuyện mua một chiếc bình hoa vỡ có đáng hay không, chỉ nói đến hai tỷ tư này…
Diệp Phùng, anh có nhiều tiền như vậy sao?
“Diệp Phùng, anh dám tranh với tôi à! Ông đây ra giá sáu tỉ!”
Đầu Vương Đại nóng lên, dứt khoát nâng giá lên gấp mấy lần!
Lúc này đã hoàn toàn không có khái niệm về con số nữa rồi!
Mục đích duy nhất chính là phải có được bình hoa Mẫu Đơn kia, đánh bại Diệp Phùng!
Bốc đồng là ma quỷ, lúc mất đi lý trí thì luôn phải trả giá!
“Anh thắng rồi, bình hoa Mẫu Đơn này là của anh.” Lúc Vương Đại vừa hét ra sáu tỷ, Diệp Phùng nhàn nhạt cười, ánh mắt lóe lên một tia mỉa mai.
Sau khi nói xong, ánh mắt Diệp Phùng khinh thường nhìn Vương Đại, sau đó thản nhiên ngồi xuống.
Anh đã đạt được mục đích rồi!
Lúc ngồi xuống, cả người Vương Đại run lẩy bẩy, trong mắt đột nhiên lộ ra một tia sáng tỏ!
Mình làm gì thế này?
Tiêu sáu tỷ để mua một chiếc bình vỡ?
Mặc dù hắn vẫn có thể bỏ ra được sáu tỷ, nhưng dù sao thì đây cũng không phải con số nhỏ!
Quan trọng nhất là, một người có con mắt tinh tường thì đều có thể thấy được giá trị của chiếc bình này chỉ đáng sáu trăm đến chín trăm triệu, thế mà mình lại tiêu đến sáu tỷ. Vậy trong mắt người ta, mình chẳng phải một thằng ngu à?
Yên lặng, cả đại sảnh đấu giá im lặng như biển chết.
Đúng như dự đoán, ánh mắt mọi người nhìn Vương Đại đều vô cùng kỳ quái, muốn cười nhưng lại không dám cười.
Tên này đúng là đại gia mà, tiền nhiều không có chỗ tiêu, nếu chủ nhà họ Vương nổi tiếng sống tiết kiệm biết được con trai mình ăn tiêu hoang phí như vậy, sợ là sẽ tức hộc máu mất thôi!
Đối diện với ánh mắt mọi người đang nhìn mình như thằng ngu, sắc mặt Vương Đại vô cùng khó coi.
Lúc này có ngu đến thế nào đi nữa thì hắn cũng hiểu, Diệp Phùng hoàn toàn không phải ra giá vì muốn mua bình hoa!
Hắn cố ý nâng giá là để gài mình!
Keng keng keng!
Ba tiếng búa đập quyết định vang lên, cuối cùng bình hoa Mẫu Đơn được Vương Đại mua về tay với giá sáu tỶ.
Cái giá này cao hơn gấp mười lần giá gốc của bình hoa Mẫu Đơn.
Tiêu tiền oan, lại còn mất hết thể diện trước nhiều người như vậy, quan trọng nhất là bị Diệp Phùng, người mà hắn ghét nhất chơi một vố khiến Vương Đại tức điên lên!
“Diệp Phùng! Anh lại dám chơi tôi?”
Diệp Phùng chỉ hờ hững trả lời hắn ta một câu: “Chơi anh?”
“Cậu Vương nói thế là sai”
“Với biểu hiện của cậu Vương, chỉ có một câu thành ngữ là có thể miêu tả được vô cùng chuẩn xác thôi!”
Khóe miệng Diệp Phùng cong lên, thốt ra bốn chữ: “Người ngu nhiều tiên!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...