Sắc mặt của Ngô Thế Tôn bỗng chốc như bị mây đen bao phủ, cậu chủ nhà họ Ngô – Ngô Quảng Phú thì giận run người, chỉ tay vào Lương Thành: “Mày cũng là người có danh có quyền, sao có thể dùng thủ đoạn đê hèn như thế này?”
“Ba, rõ ràng gã ta đang hãm hại chúng ta!”
Sắc mặt Lương Thành chợt thay đổi: “Láo xược!”
“Bọn mày là cái thá gì! Xứng để ông đây hãm hại sao?”
“Hắc Bạch! Vả miệng cho tao!”
“Khoan đã!”
Ngô Thế Tôn xua tay, hít một hơi thật sâu, nhìn Lương Thành, ánh mắt đau thương!
Đây có phải hãm hại không? Phải!
Hơn nữa còn là loại thủ đoạn hãm hại vụng về đến mức không thể vụng về hơn!
Nhưng ông ấy có thể làm sao đây?
Đi ra ngoài nói cho người khác biết cậu chủ của nhà họ Lương ở thủ đô hãm hại ông ấy?
Ai sẽ tin, ai dám tin?
Chỉ sợ ông ấy vừa nói xong, nhà họ Lương đó sẽ dùng tội bôi nhọ danh dự nhà họ Lương để tận diệt nhà họ Ngô của bọn họ!
Tuy nhà họ Ngô khổng lồ nhưng trong mắt những quý tộc ở thu đô chân chính thì họ vẫn chỉ là một con kiến!
“Cậu Lương, cậu nói giá của bức họa này đi, tôi đền!”
“Ông đền?”
Lương Thành nở nụ cười: “Ông thấy tôi giống người thiếu tiền sao?”
“Trên đời này chỉ có duy nhất mười bức tranh do thánh họa Giang Thần Xuyên vẽ, hơn nữa mỗi bức đều độc nhất vô nhị, đối với tôi, giá trị của bức tranh Mãnh Hổ này không thể đo đếm bằng tiền tài!”
“Vậy cậu chủ Lương muốn giải quyết thế nào?”
Ngô Thế Tôn nghiêm giọng nói. “Ha ha, đâu có đâu có!”
“Ông đây vốn có lòng tốt mang tác phẩm xuất sắc này của thánh họa ra để chủ nhà họ Ngô thưởng thức, nào ngờ nó lại bị hủy hoại bởi ông, nhưng việc đã đến nước này, dù ông đây có tiếc đến mức nào thì vẫn không thể có lại bức tranh yêu quý của mình.”
“Một khi đã như vậy thì dùng mảnh đất trồng dược liệu đó của nhà họ Ngô bồi thường cho ông đây là được!”
Lòng và lòng vòng, cuối cùng Lương Thành cũng lộ đuôi cáo.
Biểu cảm của Ngô Thế Tôn ngưng lại trên khuôn mặt: “Nếu lão già này không đồng ý thì sao?”
Lương Thành cười lạnh lùng: “Lương Thành tôi là người có tình có lý, ông làm hỏng tranh của tôi, nếu ông trả cho tôi một bức tranh giống y hệt thì phải dùng thứ gì đó ông đây đây hứng thú để trao đổi!”
“Rõ ràng là ông làm hỏng đồ của tôi còn muốn cùng tôi ra điều kiện, ha ha, Ngô Thế Tôn, ông thấy ông xứng hả?”
Sắc mặt Ngô Thế Tôn tái nhợt, đúng, ông ấy có tư cách gì mà dám ra điều kiện với người nhà họ Lương! Nghĩ đến con cái trong nhà, trong mắt ông cụ xuất hiện chút đau thương, nếu chỉ có mình ông cụ, chẳng sợ ném cái mạng này đi cũng phải bảo vệ phần mộ tổ tiên nhà mình, nhưng già trẻ gái trai gia tộc họ Ngô này, trừ ông ra còn những mấy trăm người, ông có thể tưởng tượng ra viễn cảnh khi ông từ chối, nhà họ Lương trả thù, mấy trăm người của nhà họ Ngô này, chỉ sợ dữ nhiều lành ít!
“Ba! Ba không được đồng ý! Đó là phần mộ tổ tiên nhà chúng ta!” “Đúng! Tộc trưởng! Ông không thể đồng ý!”
“Làm hỏng một bức tranh của mày, cùng lắm là tao dùng cái mạng này bồi thường!”
Lương Thành cười nhạo ra tiếng, nhìn người vừa nói kia, miệt thị: “Mạng của mày?”
“Trong mắt ông đây, cái mạng bẩn thỉu của mày còn không đáng giá bằng cái khung tranh này!”
“Mày…”
“Đủ rồi!”
Ngô Thế Tôn uy nghiêm quát, sau đó, dường như ông cụ đã già hơn mười tuổi, thở dài một tiếng: “Được, tôi đồng..”
“Chủ nhà họ Ngô, có thể để tôi xem qua bức tranh này được không?”
Diệp Phùng đột nhiên lên tiếng.
Ngô Thế Tôn kinh ngạc nhìn anh, sau đó cười khổ: “Việc này không liên quan đến cậu Diệp, cậu cần gì phải nhúng tay vào?”
Diệp Phùng cười với ông cụ, sau đó bước đến chỗ bức tranh, tùy tiện nhìn thoáng qua, sau đó cười nhẹ, dùng hai tay cầm cuộn tranh, xoẹt một tiếng, bức tranh bị xé làm đôi!
Hành động bất ngờ khiến tất cả mọi người ngơ ra sợ hãi, Lương Thành ngơ ngác nhìn bức tranh bị xé làm đôi, đứng đần mặt ra mất một lúc.
Một lúc lâu sau mới phản ứng lại, chợt hét lên: “Mày dám làm hỏng tranh của tao!”
“Tuy tao không muốn gây thù hằn nhưng tao cũng không phải người dễ bị bắt nạt!”
“Tao không quan tâm mày là ai, nhưng trong mắt nhà họ Lương mày vẫn chỉ là một con kiến!”
“Đừng tưởng xé tranh rồi thì ông đây không làm gì được bọn mày!”
“Tranh bị hỏng ở nhà họ Ngô các người, nên bọn mày phải chịu trách nhiệm bồi thường cho tao!”
Diệp Phùng cười nhạo, lười biếng liếc Lương Thành một cái, sau đó bình tĩnh mở miệng chế giễu: “Cậu chủ Lương, cậu mở mồm ra đã đòi bồi thường, cầm một bức tranh giả đến đây, chúng tôi phải bồi thường cái gì cho cậu đây?”
Lương Thành tức đến mức bật cười: “Ý của mày là ông đây dùng tranh giả đến lừa bọn mày?”
Diệp Phùng gật đầu: “Tôi thấy đúng thế thật!”
“Ha ha…”
Lương Thành ngửa mặt lên trời cười to: “Tao đường đường là cậu chủ nhà họ Lương, sao có thể chỉ vì một ruộng thuốc mà cầm tranh giả đi lừa đảo?”
Không phải mày đang sỉ nhục tao! Mà đang sỉ nhục huyết thống cao quý của nhà họ Lương chúng tao!”
“Mày nói bức tranh này là gì, mày có chứng cứ gì?”
Diệp Phùng cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên tôi có! Nếu không có chứng cứ, sao tôi lại dám đứng ra nói lung tung chứ?”
“Được!”
Lương Thành khẽ cắn môi: “Nếu mày chứng minh được bức tranh này là giả, ông đây sẽ ăn nó trước mặt mọi người!
Nếu không chứng minh được…
Ánh mắt Lương Thành trở nên khát máu: “Ông đây sẽ lấy cái mạng của nhà mày!”
Diệp Phùng gật đầu: “Quyết định như thế đi!”
“Cậu Diệp, đừng làm thế!”
Ngô Thế Tôn sợ hãi, vội ngăn cản Diệp Phùng, ghé sát vào tai anh vội vàng nói: “Cậu đừng cược với gã ta! Ông già này ở giới quốc họa này hơn mười năm, bức tranh đó chắc chắn là bút tích của thánh họa Giang Thần Xuyên!” | Diệp Phùng dùng ánh mắt bảo ông ấy yên tâm: “Xin chủ nhà họ Ngô yên tâm, tôi nó là giả thì nó chính là giải”
Lương Thành cười lạnh: “Mày dựa vào cái gì?”
Vừa dứt lời, bỗng có một giọng nói già nua vang lên từ ngoài cửa, nhìn nơi nói phát ra, có một người bước đi như trong sách vừa nhẹ nhàng lại oai vệ bước vào nhà họ Ngô!
Người đến này xấp xỉ tuổi của Ngô Thế Tôn, nhưng không hề hiện vẻ già nua, Lương Thành hơi cau mày: “Ông là ai?”
Ông già ấy không hề đáp lại gã ta, ngược lại còn nói với Ngô Thế Tôn: “Chủ nhà họ Ngô, ông già này muốn mượn văn phòng tứ bảo của ông dùng một chút!”
Thấy ông già ấy không thèm nhìn Lương Thành, Hắc Bạch giận dữ định ra tay, Lương Thành ngăn cản, bình tĩnh nói: “Tôi muốn nhìn xem ông ta có thể giở trò gì”
Trong một thời gian ngắn, văn phòng tứ bảo được chuẩn bị đầy đủ, ông già ấy mài mực hạ bút, nét thẳng nét nghiêng đều sinh động như mây bay nước chảy, Ngô Thế Tôn đứng bên cạnh nhìn ông già ấy vẽ tranh, nhìn một lúc đã ngơ ra, thời gian thấm thoát trôi qua, giống như có một tiếng hổ gầm vang trong không trung vọng lại trong lòng mọi người, mọi người đều bị chấn động, lúc tỉnh hồn, nhìn lại lần nữa mới thấy bức tranh Mãnh Hổ xuống núi này quá sống động, hệt như vật sống!
Khóe miệng Diệp Phùng cong lên, nhìn Lương Thành đang ngơ ngẩn, mở miệng nói: “Hiện tại biết vì sao tranh của anh lại là giả chưa?”
Lương Thành nhìn anh như đang nhìn một tên ngốc: “Anh nghĩ ông đây ngốc hả?”
“Vẽ một bức tranh Mãnh Hổ ngay ở đây, dù nó trông có giống thế nào đi chăng nữa, sao có thể so sánh với bút tích thực của Họa Si?”
“Không so được hả, thế còn cái này thì sao!”
Ông già kia hừ nhẹ, lấy ra một cái ngọc triện trong áo ra, ấn vào mực hồng, dưới con mắt tập trung của mọi người, nơi được con triện đánh dấu, in ra ba chữ rất †o, Giang Thần Xuyên!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...