Đế Quốc Thiên Phong

Ngồi trong trướng của mình, Thiển Thủy Thanh đang cảm thấy đau đầu.

Hắn vừa lấy tay xoa xoa huyệt Thái Dương với vẻ trầm tư, vừa nghe Cẩu Tử báo cáo:

- Chúng ta đã tìm khắp toàn thành, trước sau vẫn không tìm thấy Thác Bạt Tướng quân, theo như vậy, có lẽ là hắn đã chết cháy trong thành Kinh Viễn.

Thiển Thủy Thanh cảm thấy áo não trong lòng:

- Truyền lệnh của ta, mở hương đàn cúng tế Thác Bạt Khai Sơn, hắn đã là người của Hữu Tự Doanh chúng ta, đáng được Hữu Tự Doanh ta cúng tế. Còn nữa, sau này đừng gọi hắn là Tướng quân nữa...Tướng quân là quân hàm mà người Đế quốc Chỉ Thủy phong cho hắn trước kia, không phải là quân hàm của Đế quốc Thiên Phong hiện tại. Hắn đã vào Hữu Tự Doanh ta, đã không còn là Tướng quân nữa, mà là binh sĩ.

- Dạ!

Cẩu Tử cung kính đáp.

Ngẫm nghĩ một chút, Cẩu Tử lại nói:

- Bích Không Tình muốn gặp ngài.

- Bích Không Tình?

Nhắc tới cái tên này, Thiển Thủy Thanh hơi có vẻ kinh ngạc.

Bích Không Tình vẫn còn sống.

Sở dĩ hắn còn sống là vì trước khi trận lửa ngập trời kia nuốt chửng toàn thành Kinh Viễn, hắn liền đầu hàng.


Hắn đầu hàng một cách vô cùng kiên quyết.

Hắn đâm một mâu giết chết tên Thống lĩnh của Hổ Đao Vệ còn đang liều mạng chiến đấu, dẫn theo người của hắn lệnh cho bộ hạ buông vũ khí đầu hàng.

Có khoảng chừng một ngàn binh sĩ Đế quốc Chỉ Thủy đi theo hắn đầu hàng quân Đế quốc Thiên Phong. Đây cũng là toán binh sĩ có số lượng nhiều nhất của Đế quốc Chỉ Thủy còn sống sót trong thành Kinh Viễn.

- Hắn muốn gặp ta để làm gì?

Thiển Thủy Thanh trầm giọng hỏi.

- Hắn nói hắn muốn làm binh sĩ của Hữu Tự Doanh.

Thiển Thủy Thanh nở một nụ cười lạnh lẽo.

Đế quốc Chỉ Thủy có anh hùng như Thác Bạt Khai Sơn, có kiêu hùng như Bão Phi Tuyết, lại cũng có cẩu hùng như Bích Không Tình.

- Dẫn hắn vào đây.

Thiển Thủy Thanh thờ ơ nói.

Vừa bước vào trướng Hữu Tự Doanh, Bích Không Tình liền quỳ rạp xuống trước mặt Thiển Thủy Thanh, cao giọng hô to:

- Bích Không Tình tham kiến Thiển Tướng quân! Từ khi lần gặp trong trận chiến ở thảo nguyên, Bích Không Tình đã được lãnh giáo qua phong thái hào hùng của Tướng quân dạo ấy, từ đó về sau liền đem lòng hâm mộ, vô cùng kính ngưỡng. Lần này Tướng quân đại triển thần uy, phá thành Kinh Viễn của chúng ta, đánh bại tên chuột nhắt bất tài Bão Phi Tuyết chỉ trong một trận, tài trí và mưu lược kiệt xuất của Tướng quân, thiên hạ người người đều biết rõ. Bích Không Tình may mắn được Tướng quân lãnh đạo, nguyện làm một tên binh sĩ dưới ngựa Tướng quân, quên mình tử chiến sa trường!


Bích Không Tình nói một hơi ra vẻ vô cùng khẳng khái, tình ý tràn trề, đám Phương Hổ, Mộc Huyết bên cạnh nghe vậy đều cười thầm trong lòng, nhưng chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

Thiển Thủy Thanh cười nói:

- Trận chiến trên thảo nguyên dạo trước, ta cũng khó có thể quên được Tướng quân. Phải nói rằng, nếu Bích Tướng quân không hạ độc thủ với đội hộ lương của chúng ta trên thảo nguyên, Thiển Thủy Thanh ta cũng chưa chắc đã được như ngày hôm nay!

Bích Không Tình mọp đầu xuống đất:

- Ngày đó Bích Không Tình chưa biết được uy vũ của Tướng quân cho nên có điều mạo phạm, xin Tướng quân rộng lòng tha thứ. Thiển Tướng quân hoài bão trùm thiên hạ, chí hướng cao xa, mong rằng lượng cả bao dung, sẽ không so đo tính toán với tiểu nhân.

Giọng Thiển Thủy Thanh lộ vẻ khinh thường:

- Vì sao ta không so đo với ngươi được? Ta cảm thấy rằng thu một tên tiểu nhân phản phúc như ngươi chẳng có chỗ nào hay ho, không bằng chém một đao giết phứt ngươi đi cho rảnh!

Bích Không Tình lại cười hăng hắc:

- Nếu như Tướng quân giết ta, sau này còn ai dám tới đầu hàng Tướng quân nữa chứ? Nếu phàm là người đối nghịch với Tướng quân, Tướng quân đều giết hết, như vậy không phải sẽ làm cho anh tài trong thiên hạ sợ hãi hay sao? Tướng quân thu nhận ta, chính là hành động lấy ngàn vàng mua xương ngựa*, đổi lại nhất định sẽ có hào kiệt trong thiên hạ đến quy phục. Lại nói, tuy rằng Bích Không Tình ta là một tên tiểu nhân phản phúc, thế nhưng có được mấy lần cơ hội phản phúc như vậy nữa? Ta phản Đế quốc Chỉ Thủy lần này, e rằng sau này không còn cơ hội phản lần thứ hai. Ta biết Tướng quân là một nhân vật anh hùng, khinh thường một kẻ tiểu nhân phản phúc như ta, thế nhưng trong thiên hạ có rất nhiều chuyện tiểu nhân làm được mà anh hùng làm không được. Tuy rằng Bích Không Tình ta phản phúc, nhưng nếu Tướng quân có bản lãnh, chỉ sợ thuộc hạ bất tài, chứ không sợ thuộc hạ có lòng bất chính. Ngay cả Thác Bạt Khai Sơn, Tướng quân còn dám mang theo bên cạnh, vậy còn sợ mang ta theo hay sao? Bích Không Tình ta tốt xấu gì cũng là Đại tướng của Đế quốc Chỉ Thủy, muốn dũng có dũng, muốn mưu có mưu, ta cũng đã vì quốc gia mà tận trung liều chết, hiện giờ quốc gia sắp mất, ta vì bản thân mình tranh thủ tìm cách giữ mạng sống của mình, vậy có gì sai? Ta hiểu rõ tình huống của Đế quốc Chỉ Thủy như lòng bàn tay, ngày trước ở Bắc Môn quan, nếu như tù binh của Tướng quân không phải là Thác Bạt Khai Sơn mà là ta, e rằng lần tấn công thành Kinh Viễn này, Tướng quân lại còn nắm chắc hơn vài phần, ít nhất chuyện đốt thành sẽ không xuất hiện. Vậy Tướng quân có lý do gì mà không chịu thu nhận ta?

(*Xin quý độc giả xem chú thích ở cuối chương.)

Không ngờ Bích Không Tình nói một hơi nghĩa chính từ nghiêm, câu nào cũng có đạo lý đường hoàng, không thể bắt bẻ vào đâu được. Đám Mộc Huyết Phương Hổ nghe vậy ngơ ngẩn nhìn nhau, trong lúc nhất thời không tìm ra lý do gì phản bác.


Thiển Thủy Thanh nhìn Bích Không Tình, có vẻ hứng thú hơn:

- Những lời ngươi vừa nói, có lẽ ngươi đã chuẩn bị rất lâu phải không?

- Phải!

Bích Không Tình đáp, không hề đỏ mặt chút nào.

Vẻ mặt của hắn quả thật rất tiểu nhân, làm cho Thiển Thủy Thanh không thể nào không bội phục.

Mặc dù da mặt tên này dày, nhưng Thiển Thủy Thanh biết rõ, hắn là một người thông minh, tuy có tội phản phúc thật, nhưng cũng là nhân tài có thể dùng được.

Thiển Thủy Thanh gật gật đầu cười nói:

- Ngươi nói quả thật cũng có đạo lý, Thác Bạt Khai Sơn hắn vô cùng cố chấp, nếu như hắn nói sớm cho ta biết về chuyện thành Kinh Viễn, vậy ắt đã có cơ hội ngăn cản trận hoả hoạn vừa rồi. Thật là đáng tiếc...

Thiển Thủy Thanh lắc đầu thở dài:

- Ngươi nói rất đúng, thu nhận ngươi quả thật cũng có ích lợi, nhưng làm sao ta có thể tin tưởng được ngươi? Chẳng lẽ ngươi không có người thân ở Đế quốc Chỉ Thủy sao?

- Ta đã có vợ nhưng vẫn chưa có con.

- Ngươi không sợ vợ ngươi sẽ bị Quốc chủ xử tử sao?

Bích Không Tình ngạo nghễ đáp:

- Vợ chết rồi còn có thể cưới vợ khác, nhưng mạng mình mất rồi thì không còn cơ hội gì nữa! Đế quốc Chỉ Thủy sắp sửa diệt vong, nếu ta còn không chịu đầu hàng, không lẽ bắt chước Phạm Tiến Trung sao? Lúc này ta đầu hàng, ít nhất còn có cơ hội lập công. Thí dụ như, Bão Phi Tuyết từng hiến cho Quốc chủ ba đại kế giữ nước, một cái trong đó chính là lấy thành Kinh Viễn làm phòng tuyến cuối cùng, dùng một trận lửa đốt toàn thành đổi lấy tính mạng của hơn mười vạn đại quân Đế quốc Thiên Phong. Nhưng còn hai kế sách nữa là gì, không biết Tướng quân có hứng thú hay không?


Một câu này của Bích Không Tình làm cho sắc mặt Thiển Thủy Thanh hốt nhiên đại biến.

Bão Phi Tuyết...rốt cục ngươi vẫn còn kế hoạch gì chưa tiến hành nữa đây?

Không biết nó uy hiếp tới người Đế quốc Thiên Phong như thế nào?

Sau khi Bích Không Tình nói chuyện với Thiển Thủy Thanh một canh giờ, rốt cục Bích Không Tình đã trở thành một viên chiến tướng của Hữu Tự Doanh.

Không ai biết Bích Không Tình đã nói những gì với Thiển Thủy Thanh trong trướng suốt một canh giờ, cũng không ai biết rốt cục vì sao, Thiển Thủy Thanh lại thu nhận một tên phản tướng như vậy. Nhưng đối với quyết định này, ngoài dự liệu của mọi người, các tướng lĩnh cao cấp của Hữu Tự Doanh lại không ai tỏ vẻ phản đối.

Sau khi Thiển Thủy Thanh ở trong trướng của mình thảo luận cùng bọn Mộc Huyết và Bích Không Tình cả mấy canh giờ, liền vội vàng đi tìm Liệt Cuồng Diễm, hắn nói có quân vụ khẩn cấp muốn gặp Liệt Cuồng Diễm.

Cùng lúc đó có một phong thư từ thành Thương Thiên đưa tới thành Cô Tinh, sau đó giao cho một con khoái mã vội vàng chuyển tới đại doanh của Quân đoàn Bạo Phong.

Lúc này quân Đế quốc Thiên Phong vừa đại thắng, đang định thẳng tiến về phía Đông ca khúc khải hoàn, dốc toàn lực đánh chiếm Đế quốc Chỉ Thủy, nhưng một tin tức bất thình lình xảy ra đã làm cho toàn bộ kế hoạch của Quân đoàn Bạo Phong đảo lộn.

Khi Thiển Thủy Thanh tới trước trướng của Tổng Suất, Liệt Cuồng Diễmcầm phong thư báo tin kia trên tay đã một hồi lâu.

- Ở đây ta còn có một tin tình báo vừa nhận được, trên đó có mô tả xác thực và tỉ mỉ hơn. Sau khi Quân đoàn Ưng Dương đại bại, tử trận hơn năm vạn người, bị bắt làm tù binh hơn ba vạn người, chỉ có gần hai vạn bỏ chạy giữ mạng. Tổng Suất Quân đoàn Ưng Dương là Thuỷ Hồng Quang tự thấy hổ thẹn với Đế quốc, không còn mặt mũi nào gặp lại Hoàng đế cho nên rút gươm tự sát, Phó Soái Tây Lĩnh cũng trọng thương mất tích, không rõ hành tung. Hai vạn kỵ binh của địch lúc ấy xuất hiện một cách thần bí khôn lường, chiến đấu vô cùng dũng mãnh, tên nào tên nấy đều che mặt, tới lui như gió, sau khi xong trận lập tức mất tích. Quân ta không biết chúng từ đâu tới, đi về đâu, quả thật thần bí không thể nào tìm được. Lại thêm sau đó Cô Chính Phàm dẫn quân thẳng lên hướng Bắc, nhanh chóng cường công, biên giới phía Tây Nam của ta chưa kịp đề phòng đại quân địch đột kích, trong vòng mười ngày đã có ba thành rơi vào tay địch, mười ba châu Yến Nam cũng đã lọt vào tay địch!

- Đang lúc đại thắng ở đây, Tây Nam lại báo nguy!

Nhìn vẻ mặt Thiển Thủy Thanh, Liệt Cuồng Diễm chậm rãi lắc đầu:

- Ta phụng mệnh lập tức suất lĩnh đại quân chuyển sang chiến trường Tây Nam, lấy lại mười ba châu Yến Nam, đánh đuổi quân đế quốc Kinh Hồng trở về Hàn Phong quan. Chúng ta...không thể tiếp tục tấn công Đế quốc Chỉ Thủy được nữa!

Quyết định này giống như một luồng sét đánh trúng vào người Thiển Thủy Thanh. Bạn đang đọc chuyện tại


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui